"Nói đi."
Sau khi rửa mặt xong Công Tôn Tử Bạch thay sang một bộ quần áo khác rồi ngồi xuống.
Y cao 1m85, Công Tôn Bách 1m79 chưa tới 1m8.
Hai người ngồi xuống, Công Tôn Bách không khỏi cảm thấy giống trước mặt chính là một ngọn núi cao đang ngồi.
Cảm giác khó có thể vượt qua được.
Hiện tại cậu ta không muốn nói lắm.
Tiệc sinh nhật vừa nãy, cậu ta nghe em họ nói.
Chú nhỏ kêu tất cả trưởng bối đưa hết quà tặng đến chỗ y, sau đó bán đi đổi tiền quyên góp ra ngoài.
Nói cách khác, lần sinh nhật mười chín tuổi này của cậu ta không có chút giá trị nào.
Vừa nghĩ tới Ferrari của mình.
Còn có rất rất nhiều tấm thẻ và rất nhiều món quà khác nữa, cứ như vậy mà không còn.
Công Tôn Bách chỉ cảm thấy trái tim còn đau hơn cả cái mông.
Đây chính là nỗi đau của yêu sớm đúng không?
Quá đau rồi!
Cậu ta có hơi chịu đựng không nổi!
Công Tôn Tử Bạch cau mày.
"Làm sao? Cháu còn không thấy mình sai sao?"
Còn không chủ động nhận sai?
Rốt cuộc là nó đã học thói xấu từ lúc nào vậy?
Khuôn mặt nhỏ của Công Tôn Bách tái đi!
Đừng mà chú nhỏ!
Cháu biết sai rồi!
Trái tim của cháu sắp tan nát rồi!
Cậu ta vội vã cúi đầu, hai đầu gối khép lại, ngoan ngoãn mở miệng.
"Xin lỗi chú nhỏ, cháu sai rồi."
"Sai chỗ nào?"
Sắc mặt Công Tôn Tử Bạch mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ba-tong-bat-coc-phao-hoi/3554822/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.