Chương trước
Chương sau
"Nói đi."

Sau khi rửa mặt xong Công Tôn Tử Bạch thay sang một bộ quần áo khác rồi ngồi xuống.

Y cao 1m85, Công Tôn Bách 1m79 chưa tới 1m8.

Hai người ngồi xuống, Công Tôn Bách không khỏi cảm thấy giống trước mặt chính là một ngọn núi cao đang ngồi.

Cảm giác khó có thể vượt qua được.

Hiện tại cậu ta không muốn nói lắm.

Tiệc sinh nhật vừa nãy, cậu ta nghe em họ nói.

Chú nhỏ kêu tất cả trưởng bối đưa hết quà tặng đến chỗ y, sau đó bán đi đổi tiền quyên góp ra ngoài.

Nói cách khác, lần sinh nhật mười chín tuổi này của cậu ta không có chút giá trị nào.

Vừa nghĩ tới Ferrari của mình.

Còn có rất rất nhiều tấm thẻ và rất nhiều món quà khác nữa, cứ như vậy mà không còn.

Công Tôn Bách chỉ cảm thấy trái tim còn đau hơn cả cái mông.

Đây chính là nỗi đau của yêu sớm đúng không?

Quá đau rồi!

Cậu ta có hơi chịu đựng không nổi!

Công Tôn Tử Bạch cau mày.

"Làm sao? Cháu còn không thấy mình sai sao?"

Còn không chủ động nhận sai?

Rốt cuộc là nó đã học thói xấu từ lúc nào vậy?

Khuôn mặt nhỏ của Công Tôn Bách tái đi!

Đừng mà chú nhỏ!

Cháu biết sai rồi!

Trái tim của cháu sắp tan nát rồi!

Cậu ta vội vã cúi đầu, hai đầu gối khép lại, ngoan ngoãn mở miệng.

"Xin lỗi chú nhỏ, cháu sai rồi."

"Sai chỗ nào?"

Sắc mặt Công Tôn Tử Bạch mới hơi dịu lại.

"Sai chỗ bỏ trốn khỏi tiệc sinh nhật qaq!"

Quà sinh nhật của mình!

Xe của mình!

Tiền của mình!

qaq, Công Tôn Bách đau lòng muốn chết.

"Chỉ là cái này?"

Lông mày Công Tôn Tử Bạch dần dần nhíu lại.

Công Tôn Bách ngẩng đầu nhìn y.

Còn có cái gì nữa sao?

Như thế vẫn chưa đủ đau lòng sao! tat!

Công Tôn Tử Bạch từ từ giơ tay lên.

"Cách cư xử của cháu cùng với thằng nhóc kia hôm nay thì sao?"

!

Cháu biết rồi!

Chú nhỏ bình tĩnh!

Công Tôn Bách buột miệng nói ra!

"Sai chỗ không nên yêu sớm! Chú nhỏ cháu thật sự biết sai rồi!"

Công Tôn Tử Bạch từ từ thả tay xuống, ánh mắt vui mừng.

"Tốt, biết sai thì phải thay đổi, cháu vẫn là đứa trẻ ngoan."

Không uổng công y nhọc lòng ra ngoài tìm người.

Vừa nghĩ tới y tốn công tốn sức nói gà nói vịt với Mục Thịnh mới ngồi lên được cái xe máy nhỏ kia thì Công Tôn Tử Bạch chậm rãi ôm tim.

Trên thế giới này sao lại có tiếng phổ thông nghe khó hiểu như vậy.

"Vậy chú nhỏ, cháu có thể đi về không?"

Công Tôn Bách rưng rưng nước mắt, cậu ta muốn trở về khóc một trận!

Cậu ta cũng không muốn tiếp tục yêu sớm nữa! q!

"Chờ một chút."

Công Tôn Tử Bạch đứng lên đi vào phòng ngủ, một lúc lâu sau mới đi ra đưa cho cậu ta một cái hộp.

"Tốt, biết sai phải thay đổi thì vẫn là đứa bé ngoan, đứa bé ngoan thì nên có quà sinh nhật, sinh nhật vui vẻ."

Công Tôn Bách nhận lấy cái hộp.

Cậu ta nhìn bản thân một chút rồi lại nhìn cái hộp, đôi mắt bắt đầu tỏa sáng.

"Không mở ra xem?"

Đáy lòng Công Tôn Tử Bạch thỏa mãn, giơ tay xoa tóc cậu ta.

Công Tôn Bách không chờ được nữa mở hộp ra!

Chìa khóa xe của cậu ta!

Thẻ của cậu ta!

Quà sinh nhật của cậu ta!

A a a! Chú nhỏ chú là thần tiên à!

"Ôm một cái?"

Công Tôn Tử Bạch cưng chiều đầy mắt mở rộng hai tay, Công Tôn Bách lập tức nhào vào trong ngực y!

Chú nhỏ tốt nhất q!

Công Tôn Bách vỗ nhẹ lưng cậu ta, hưởng thụ niềm vui nuôi cháu trai lúc lâu mới lấy một tuýp thuốc ra.

"Cái này quay về tự mình thoa lên biết chưa?"

Đánh một gậy cho một trái táo ngọt, đây mới là cách nuôi dạy đúng!

"Dạ!"

Công Tôn Bách một tay ôm hộp quà một tay cầm thuốc mỡ, khập khiễng ra khỏi phòng Công Tôn Tử Bạch.

Chú nhỏ là người tốt nhất thế giới!

Thấy cậu ta đi Công Tôn tử Bạch thở dài một tiếng.

Y chải chuốt lại mái tóc dài của mình rồi mở ngăn kéo ra, lấy một phần văn kiện nằm bên trong.

"Để tôi xem thử rốt cuộc nó yêu sớm với con cái nhà ai."

Rõ ràng trước đây Công Tôn Bách chính là một đứa bé ngoan, là hồ ly tinh nhà ai dạy hư nó?

Y lấy văn kiện ra bắt đầu tìm đọc, vẻ mặt lập tức nghiêm nghị giống như đang thẩm duyệt văn kiện quan trọng gì.

Tiêu Tử Kỳ?

Minh tinh nhỏ?

Khí thế trên người Công Tôn Tử Bạch giống như mưa gió nổi lên.

Y trầm mặt tiếp tục lật xem.

Cái gì? Tên Tiêu Tử Kỳ này đã từng có scandal với Vinh Tình?

Công Tôn Tử Bạch sững sờ.

Lại nhìn thử một chút.

Còn từng có scandal với Tống Hiền?

Công Tôn Tử Bạch kinh ngạc.

Lại lật thêm một trang.

Ngay cả Cao Gia Hiên cũng từng có scandal với gã?

Công Tôn Tử Bạch từ từ nở một nụ cười, thoạt nhìn còn khó coi hơn cả khóc.

Rất tốt!

Thì ra thật sự là một con hồ ly tinh!

Vậy mà đã câu dẫn được nhiều người như vậy!

Còn muốn lừa gạt tiểu Bách nhà bọn tôi!

Không biết xấu hổ!!!

Tiêu Tử Kỳ không biết xấu hổ vừa bị người quản lý đến đón đi.

Khắp người gã đều đau nhưng cũng không dám để người quản lý tìm bác sĩ tới, chỉ lo ngày mai trên tất cả trang báo đều liên quan đến chuyện xấu của gã.

Mấy bên truyền thông rốt cuộc viết như thế nào, lẽ nào gã còn không biết rõ sao?

"Cậu thật sự không có chuyện gì sao? Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải cậu ra ngoài cùng Công Tôn Bách sao?"

Người quản lý vừa dùng sức xoa dầu vừa không hiểu hỏi.

Rõ ràng nửa giờ trước vẫn đang vui vẻ ra ngoài, tại sai lúc này mới qua chưa được bao lâu lại bị thương thành như vậy?

"Shh ——! A! Nhẹ chút!"

Tiêu Tử Kỳ nửa nằm trên giường, cả người đều bị trầy gia, người quản lý ấn tới chỗ nào là gã liền cảm thấy được cả chỗ đó trên người mình đang đau.

Cái tên Công Tôn Tử Bạch kia nhìn có vẻ nữ tính nhưng tại sao lực tay lại lớn như vậy!

"Rốt cuộc là tại sao?"

Người quản lý thấy gã đau thành như vậy thì vừa đau lòng vừa khó hiểu.

Đây rốt cuộc là bị thương thế nào?

"Chú của Công Tôn Bách tới tìm cậu ta rồi đánh cậu ta, tôi đi khuyên can nhưng cũng bị đánh."

Tiêu Tử Kỳ nói đến đây lại im lặng muốn khóc, nếu như biết được Công Tôn Bách sợ chú mình như thế gã mới không ra tay với Công Tôn Bách.

Trực tiếp công lược Công Tôn Tử Bạch không tốt sao?

"Chú cậu ta?"

Người quản lý nghe được thì lập tức sửng sốt.

Đó không phải là Công Tôn Tử Bạch sao?

Nhưng mà người ngoài đều đánh giá Công Tôn Tử Bạch là dù lạnh như băng nhưng lại rất lịch sự, y biết đánh người?

Tiêu Tử Kỳ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, phiền muộn một mình.

"Sớm biết tính cách của y không phân tốt xấu như thế thì em chắc chắn sẽ không đi khuyên can."

Chẳng lẽ mấy chuyện khác lại có thể quan trọng hơn sức khỏe của gã sao?

Lúc hai người đang nói chuyện thì điện thoại của người quản lý bỗng nhiên vang lên.

Hắn ta rửa tay rồi nhận.

Tiêu Tử Kỳ còn đang suy nghĩ, chờ gã tốt lên thì có nên xoát một chút độ thiện cảm với Công Tôn Tử Bạch không?

Công Tôn Tử Bạch hình như có quyền thế hơn Công Tôn Bách nhiều.

Hơn nữa....

Nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ của Công Tôn Tử Bạch, Tiêu Tử Kỳ có chút hừng hực trong lòng.

Gã chưa từng hưởng qua mỹ nhân như thế đâu.

Đôi mắt Tiêu Tử Kỳ mơ màng như đang suy nghĩ cái gì thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân người quản lý quay trở lại.

Gã mở miệng ra theo bản năng làm nũng, "Anh, mau giúp em xoa tiếp đi, chỗ nào trên người em cũng đều rất đau."

Đợi một hồi lâu cũng không thấy người quản lý có phản ứng gì.

Tiêu Tử Kỳ khó hiểu nghiêng đầu qua chỗ khác, đúng lúc đối diện với ánh mắt đánh giá khó hiểu của người quản lý.

"Anh?"

Tiêu Tử Kỳ không hiểu sao nhẹ giọng đi, "Tại sao anh lại nhìn em như vậy?"

Giọng nói của người quản lý giống như nước tuyết chảy xuống từ trên núi, thấm vào xương tủy, lạnh đến mức cứng cả người.

"Lúc nãy tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại. Là Công Tôn gia, bọn họ nói muốn tìm tôi nói chuyện cậu kéo con cháu nhà bọn họ yêu sớm."

Yêu sớm? Người quản lý nhìn Tiêu Tử Kỳ, lần đầu tiên nghi ngờ.

Rốt cuộc Tiêu Tử Kỳ đã làm những gì bên ngoài?

Tiêu Tử Kỳ cứng đờ, chỉ cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt.

Cái tên Công Tôn Tử Bạch kia vậy mà thật sự tìm người lớn???

Đầu óc y có bệnh sao?

"Ha ha ha ha ha! Cậu thật sự kêu người đi tìm Tiêu Tử Kỳ? Ha ha ha ha ha!"

Vinh Tình nhìn Công Tôn Tử Bạch đàng hoàng trịnh trọng trong video, hoàn toàn là dựa vào ghế tựa để chống đỡ nếu không anh sẽ cười đến mức ngã xuống đất.

Đúng là một người sói!

Thật sự không ngờ rằng Công Tôn Tử Bạch lại là bá tổng ra tay ác nhất trong đây có đúng không!

Thậm chí không cần anh đến chia rẽ đã tự mình cắt đứt cơ hội của mình cùng bạch liên hoa!

Không tìm được ba mẹ thì đi tìm người quản lý, anh cũng là lần đầu tiên thấy.

Không được, nghĩ đến là lại muốn cười!

Ha ha ha ha ha, đồng cảm với bạch liên hoa một giây!

Có lẽ từ trước đến nay bạch liên hoa cũng chưa từng bị đối tượng yêu sớm tìm ba mẹ đâu ha ha ha ha!

"Đương nhiên là thật," Công Tôn Tử Bạch trong ống kính đã tết tóc dài lên, để lộ một gương mặt trái xoan hoàn mỹ, y cũng đang ngồi sau bàn làm việc xử lý công vụ, "Nhưng mà tôi chủ yếu tới tìm cậu xác nhận một chuyện."

Y có hơi do dự.

"Chuyện gì? Hỏi đi."

Ngược lại tâm trạng papa bây giờ rất tốt!

Vinh Tình hào phóng ra vẻ.

Công Tôn Tử Bạch hơi do dự, thế nhưng suy nghĩ đến Vinh Tình không phải là bậc con cháu chưa từng trải qua sóng to gió lớn như Tống Hiền thì y đã bình tĩnh lại.

"Ngày hôm qua tôi tra xét thử tư liệu của Tiêu Tử Kỳ thì phát hiện chuyện kỳ lạ."

Hoặc là nói chuyện quái dị.

"Hả? Cái gì?"

Vinh Tình ló đầu, tò mò.

Chuyện kỳ lạ gì?

Công Tôn Tử Bạch chậm rãi nói.

"Tôi phát hiện tên Tiêu Tử Kỳ này đã từng quen biết với cậu còn có Tống Hiền và Cao Gia Hiên?"

Y uyển chuyển nói.

À hiểu rồi!

Thì ra hỏi cái này!

Vinh Tình lập tức có thêm tôn kính với Công Tôn Tử Bạch.

Đúng là người sáng suốt nhất trong số tất cả bá tổng!

"Cậu cũng chú ý tới?"

Vinh Tình gật đầu, "Không sai, gã lần lượt tiếp cận từng người trong bọn tôi, thành thật mà nói thì nếu nói gã không có mục đích nào, tôi không tin, cậu cảm thấy thế nào?"

Công Tôn Tử Bạch gật đầu, "Không có bất kỳ lợi ích nào thì gã tuyệt đối không thể trăm phương ngàn kế lại gần mấy người. Hơn nữa thủ đoạn tiếp cận mấy cậu rõ ràng đều rất khác nhau. Thế nhưng tôi tương đối hiếu kỳ chính là," y hơi thắc mắc, "Tại sao sau khi mấy cậu nảy sinh hảo cảm với gã thì đều kịp thời thoát ra?"

Hơn nữa dựa theo điều tra của y thì rõ ràng giai đoạn trước bọn họ đều biểu hiện ra hảo cảm rất mãnh liệt với Tiêu Tử Kỳ kia, vậy tại sao bọn họ có thể thoát khỏi loại hảo cảm này?

Công Tôn Tử Bạch lo lắng cháu trai trong nhà lần thứ hai yêu sớm nên xem như đã điều tra tận tâm.

"Ai, cậu hỏi cái này hả?"

Vinh Tình lập tức lên tinh thần.

"Vậy cậu hỏi đúng người rồi! Cậu có biết tôi lấy được cái thủy cung hôm qua thế nào không?"

Hỏi mau!

Hỏi ra thì papa mới khoe khoang được!

Công Tôn Tử Bạch quả nhiên nói.

"Không rõ lắm, cậu lấy được như thế nào vậy? Tôi chỉ biết đây vốn là của Tống gia."

"Chính là ông Tống đưa cho tôi đó! Vì để báo đáp tôi giúp Tống Hiền rời bỏ Tiêu Tử Kỳ."

Vinh Tình đắc ý nói, "Còn có Cao Gia Hiên cũng là do tôi nhắc nhở hắn."

Đều là papa cứu bọn họ thoát khỏi biển khổ!

Nghĩ thử xem!

Nếu không nhờ papa thì Tống ngu ngốc và Cao tổng nhỏ chỉ có thể chờ tới cuối tuần thay phiên nhau bị triệu hoán đi thị tẩm!

Nghĩ lại liền thấy sợ!

Tốt xấu gì cũng là trai trẻ hai mươi, khí huyết tràn đầy!

Đây là cuộc sống của người sao?

Lần này Công Tôn Tử Bạch thật sự kinh ngạc rồi.

Cùng với kinh ngạc, ánh mắt y nhìn Vinh Tình càng thêm thân thiện.

Quả nhiên y không nhìn lầm người!

Quả nhiên Vinh Tình giống như y!

Nhưng mà suy nghĩ lại, Công Tôn Tử Bạch vẫn có một chút không hiểu rõ.

Y khó hiểu nhìn Vinh Tình.

"Vậy cậu đã bất ngờ thoát khỏi Tiêu Tử Kỳ thế nào?"

Y dừng một chút rồi nói thêm một câu.

"Là bởi vì cậu thích cái người tên Lâm Kích kia sao?"

Trên dưới không phù hợp?

Vinh Tình sững sờ.

Gì vậy!

Fuck! Ánh mắt này của cậu, papa hiểu rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.