Chương trước
Chương sau
Thảm.

Quá thảm.

Người đàn ông nào lại làm ra chuyện này ở thủy cung! Tại sao lại liên tục phát ra tiếng kêu thảm thiết như vậy?

Vinh Tình vừa thổn thức vừa không quên dùng điện thoại quay lại một màn này.

Thuận tiện còn gọi một cuộc điện thoại cho người người phụ trách thủy cung, tạm thời đặt bao hết chỗ phiền phức này.

Nói thật thì tuy rằng đánh người trước mặt mọi người là không đúng lắm.

Thế nhưng chỉ là trưởng bối dạy dỗ con cháu không hiểu chuyện mà thôi, anh cảm thấy mình vẫn có thể giúp được một chuyện.

Tống Hiền trốn sau lưng anh, nuốt một ngụm nước miếng, run lẩy bẩy.

"Vinh, Vinh Tình, tôi, bọn mình mặc, mặc kệ sao?"

Mí mắt của hắn khẽ chớp lên vì sợ, theo động tác của Công Tôn Tử Bạch ở đối diện mà run lên một cái.

"Quản cái gì?"

Vinh Tình lạnh lùng quay đầu lại nhìn hắn.

"Chú người ta dạy dỗ cháu trai của mình, chúng ta là người ngoài thì sao nhúng tay vào được? Nói tiếp thì cậu cũng phải gọi y là chú, cậu là bề dưới, cậu có thể quản được sao?"

Quản tên đó làm cái gì?

Tên Công Tôn Bách rác rưởi kia!

Cho rằng anh không xem chương trình kia à?

Thế nhưng lại có không ít người so sánh Công Tôn Bách với papa!

Lại còn nói papa không bằng cậu ta!

Hừ!

Đáng đời!

Đánh rất hay! Đánh rất tuyệt! Đánh cậu ta không chê vào đâu được!

Cố lên!

Cố lên!

Tôi xem trọng cậu!

Vinh Tình bên này đang góp phần trợ uy trong lòng, Tiêu Tử Kỳ ở đầu kia lại đang vội muốn chết.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Tại sao bỗng nhiên lại đánh nhau?

Tại sao Công Tôn Bách gọi người này là chú? Không phải tên này không chênh lệch mấy với bọn họ sao?

Không đúng, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là nơi này là thủy cung!

Lỡ như có người tới đây mà nếu đánh tiếp nữa, phát hiện mình cũng ở chỗ này thì làm sao bây giờ?

Gã quýnh lên trong lòng, muốn đi lên can ngăn.

Khóe mắt Công Tôn Bách đang nằm úp sấp nhìn thấy, vội vã hô to với gã.

"Cậu đừng tới đây! Tuyệt đối đừng tới đây!"

Đỏ ửng trên mặt Công Tôn Bách càng đậm hơn.

Thế nhưng Vinh Tình dường như có thể nhìn thấy đỉnh đầu cậu ta đang bốc khói.

À hiểu rồi, cái này gọi là thêm dầu vào lửa!

Tiêu Tử Kỳ vừa nghe Công Tôn Bách nói mình đừng tới thì càng gấp gáp hơn!

Không đi qua thì lát nữa cái mông của anh cũng nở hoa rồi!

Người tôi mời đều ở bên trong thủy cung đợi chụp ảnh, bản thảo cũng viết xong!

Lỡ như anh trở thành như vậy thì lát nữa chẳng phải là ngâm nước hết sao!

Gã quýnh lên trong lòng, cắn răng bất chấp nhào tới phía trước!

"A ——!"

Công Tôn Bách phát ra tiếng kêu đau đớn xuyên thấu trời xanh.

"Chậc ——!"

Vinh Tình yên lặng che mắt mình.

Amen, a di đà phật, ông trời phù hộ cho cậu.

Tống Hiền sợ đến mức trốn phía sau Vinh Tình, ngay cả đầu cũng không dám nhô ra.

Trời ạ!

Thật là đáng sợ quá đi!

"Cậu đang làm gì vậy!"

Công Tôn Tử Bạch tức giận đến mức tóc tai cũng sắp bay lên!

Bộ âu phục trắng nổi bật trên người y càng làm người khác hoa mắt, thế nhưng một giây sau y lại một tay trực tiếp nhấc Tiêu Tử Kỳ lên ném ra ngoài!

"Lại dám mưu hại người của Công Tôn gia bọn tôi? Cậu là người nhà ai? Mau báo tên tuổi!"

Y vừa tức giận hét lên vừa quan tâm mà nhìn Công Tôn Bách đã tê liệt.

"Cháu trai, cháu sao rồi? Tên đó có làm cháu bị thương không? Để chú nhìn thử."

Khóe mắt Công Tôn Bách chứa nước mắt, một chút sức lực muốn tan nhưng lại không tan được đọng lại bên miệng.

"Chú, đừng trách cậu ấy, là bản thân con muốn đến thủy cung...."

Trong đôi mắt Công Tôn Tử Bạch mang theo ý tứ chỉ tiếc mài sắt không thành kim.

"Cháu muốn tới thì tới, lẽ nào bọn chú sẽ mắng cháu sao? Nếu cháu nói cháu muốn đến thủy cung từ sớm thì chú sẽ bao hết thủy cung cho cháu chơi thật sảng khoái trong tiệc sinh nhật hôm nay của cháu rồi!"

Bao!

Làm ơn nhất định hãy bao!

Bây giờ bao cũng còn kịp đó!

Vinh Tình vừa nghe xong đôi mắt lập tức sáng lên.

Không hổ là một trong F4 bọn họ!

Tác phong này, anh thích!

Công Tôn Bách nghẹn họng.

Gì vậy?

Trọng điểm là cái này sao? Làm phiền chú nhỏ đổ sạch nước trong đầu ra được không?

Sau khi Công Tôn Bách yêu thương nói xong thì mặt đầy nghiêm túc.

"Nhưng mà cho dù cháu thích thì cũng có thể nói sớm cho bọn chú. Trong nhà cũng đã chuẩn bị tiệc sinh nhật kỹ càng cho cháu, cháu lại lén chạy đến thủy cung còn ở cùng loại người làm cháu bị thương, cháu như vậy thì sao xứng đáng với bọn chú?"

Y có chút thất vọng, "Chú còn tưởng rằng cháu là người ưu tú nhất. Lần tước chú thấy cháu xuất hiện trên chương trình thực tế, tài nấu nướng tiến rất xa, chú rất vui mừng. Nhưng dáng vẻ bây giờ của cháu...."

Y đau lòng đầy mặt.

Không nên!

Cháu trai của y rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại rất hiểu lòng người.

Tài nghệ nấu nướng cũng học rất giỏi, vốn phải là một người nối nghiệp hoàn mỹ!

Nhưng mà bây giờ!

Công Tôn Tử Bạch từ từ đứng lên, ánh mắt quét qua Tiêu Tử Kỳ vẫn luôn ngồi phịch trên mặt đất không đứng lên.

Chính là đứa nhóc này hả?

Lừa gạt cháu trai nhỏ tuổi của y, lừa dối tâm hồn nhỏ yếu của nó, làm bẩn suy nghĩ hồn nhiên của nó, thậm chí còn làm tổn thương đến thân thể quý giá của nó.

Quả thực chính là, không thể tha thứ!

Công Tôn Tử Bạch bước từng bước nghịch sáng về phía Tiêu Tử Kỳ.

Mái tóc mềm mại rất dài của y bay bay theo gió, hai tay đút túi, áo sơ mi màu trắng không dính một hạt bụi, một gương mặt trẻ trung xinh đẹp tràn ngập cảm giác không thể xâm phạm, một thân tiên khí bồng bềnh như tiên.

Tiêu Tử Kỳ lại chỉ cảm thấy một loại khí thế mạnh mẽ không thể giải thích được, giống như miếng bọt biển cực lớn đè lên gã.

Loại cảm giác áp bách mạnh mẽ này rất nhanh đã làm gã không thể thở nổi, tựa như tất cả không khí đều bị đối phương lấy hết.

Gã theo bản năng ngừng thở, hai chân hơi run rẩy.

Chú của Công Tôn Bách muốn làm gì với gã?

Công Tôn Bách chậm rãi liếc nhìn khuôn mặt quá mức non nớt của gã, cau mày nhìn bông tai đeo trên tai Tiêu Tử Kỳ, rồi lại hơi nheo mắt nhìn Tiêu Tử Kỳ còn mặc quần jean rách lỗ giữa mùa đông.

Y từ từ ngồi xổm xuống, ánh mắt như đao nhìn Tiêu Tử Kỳ..

"Cậu...."

Tên đó muốn làm cái gì!

Tiêu Tử Kỳ bỗng nhiên lui về sau nhưng lại phát hiện chỗ bản thân bị ném đến, mặt sau vậy mà lại là vách tường!

À hiểu rồi!!!

Vinh Tình mười phần hứng thú ló đầu nhìn!

Anh hận không thể lấy ra cái kính viễn vọng!

Tốt nhất nên thêm tám mười cái camera cùng livestream!

Bạch liên hoa sắp ăn quả đắng!

Tiến lên nào tuyển thủ Công Tôn!!!

Tống Hiền cũng hé nửa con mắt thò ra nửa cái đầu từ phía sau Vinh Tình.

Gì vậy gì vậy?

Chú Công Tôn muốn chơi lớn hơn sao?

Để tôi coi để tôi coi!

Công Tôn Tử Bạch từ từ mở miệng.

"Cậu...."

Thân thể Tiêu Tử Kỳ con rúm lại, cả người rùng mình một cái.

"Anh muốn làm gì...."

Công Tôn Tử Bạch bất mãn nhìn gã, "Trong nhà cậu không dạy cậu lúc người khác nói chuyện thì không nên tùy tiện cắt ngang người khác sao? Còn có, lúc nói chuyện thì phải nhìn vào mắt của người khác."

Tiêu Tử Kỳ nuốt nước miếng, chỗ nào còn dám nói chuyện.

Công Tôn Tử Bạch mở miệng lần nữa, "Cậu, số điện thoại của ba mẹ cậu là gì?"

Bịch ——!

Vinh Tình cùng Tống Hiền ngã quỵ.

Lúc nãy cậu gây chiến lớn như vậy mà lại là dáng vẻ này!

Cậu chỉ là vì hỏi số điện thoại của ba mẹ người ta?

Hơn nữa, đây cũng không phải là giáo viên tiểu học tìm học sinh gây chuyện!

Hỏi số điện thoại ba mẹ người ta làm gì!

Tiêu Tử Kỳ cũng trợn tròn mắt.

Gì vậy?

Gã, gã nghe nhầm sao?

Công Tôn Bách yên lặng nằm nhoài trên băng ghế dài che mặt.

Cậu ta mặc kệ.

Dù sao ngày hôm nay đều là lỗi của cậu ta, lỗi của cậu ta ở chỗ không nên quên chuyện chú nhớ rõ như lòng bàn tay tất sinh nhật của con cháu lại còn vô cùng coi trọng.

"Không nói? Không nói tôi cũng có cách tra được cậu là con cái nhà ai."

Công Tôn Tử Bạch đã nhớ kỹ khuôn mặt này của Tiêu Tử Kỳ rồi, sau đó thì đi lại gần Công Tôn Bách.

Y trầm mặc một lát, mới có hơi thất vọng mở miệng.

"Chú cảm thấy rất thất vọng với cháu vì chuyện ngày hôm nay, quà sinh nhật năm nay của cháu, chú sẽ đem bán nó rồi quyên góp cho người cần."

Đúng rồi!

Công Tôn Bách bỗng nhiên ngẩng đầu!

Cậu ta chợt nhớ lúc trước chú từng hỏi hắn năm nay muốn món quà gì a a a a a a!

Cậu ta nói muốn một chiếc Ferrari cổ điển!

Cậu ta vậy mà lại quên mất a a a a!

Công Tôn Bách chậm rãi ngoẹo cổ, ánh mắt trống rỗng, nhìn vào hư không mờ mịt.

Ferrari của cậu ta!

Vậy nên, rốt cuộc tại sao cậu ta lại muốn đến thủy cung cùng Tiêu Tử Kỳ?

Rõ ràng nếu như ở nhà, cậu ta không chỉ có thể nhận được món quà của chú nhỏ mà còn có thể nhận được mấy món quà của trưởng bối khác bị chú nhỏ bắt tặng.

Dù gì ít nhất cũng sẽ có một tấm thẻ.

Vừa nghĩ tới vợ lớn vốn sắp vào cửa của mình cứ như vậy mà không còn, toàn bộ linh hồn của Công Tôn Bách như biến mất.

Vợ lớn, là anh có lỗi với em.

Công Tôn Tử Bạch thuận tay nhấc người đặt lên sau lưng, sau đó ánh mắt cảm kích nhìn Vinh Tình.

"Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp đỡ."

"Nói gì vậy, với tình cảm của chúng ta thì chỉ là chút chuyện nhỏ thôi!"

Vinh Tình lập tức vung tay lên tỏ vẻ đây không phải việc gì lớn!

Quan trọng nhất là!

Papa được xem một màn rất sảng khoái ha ha ha ha ha!

Nhìn vẻ mặt bạch liên hoa lúc bị tìm ba mẹ đi!

Ha ha ha ha ha! Đúng thật chính là danh họa thế giới!

Lúc quay về anh sẽ để trợ lý Hà làm mấy bức hình này thành ảnh treo tường rồi treo trên vách tường của mỗi phòng khách!

I like it!

Công Tôn Tử Bạch có hơi cảm động.

Bình thường thật ra Vinh Tình cũng không hay nói chuyện với y, mặc dù bọn họ là bạn bè ngang nhau nhưng mà y vẫn luôn có thói quen xem anh là thân phận con cháu.

Không ngờ rằng Vinh Tình thực sự rất đáng tin.

Ánh mắt y lại nhìn thoáng qua Tống Hiền đang trốn phía sau Vinh Tình, trong ánh mắt có chút ý tứ hàm xúc chỉ tiếc mài sắt không thành kim.

Chỉ là Tống Hiền họ Tống, dù sao y cũng không thể quan tâm đến trên người người khác được.

"Vậy thì cảm ơn cậu, nếu ngày khác cậu rảnh thì tới nhà tôi uống trà, tôi đem cháu mình về nhà trước, còn cả một đại gia đình đang chờ nó tổ chức sinh nhật đây."

Y nói xong thì liếc mắt nhìn Công Tôn Bách liều chết không chịu ló mặt ra, biểu cảm không vui.

"Còn không tạm biệt chú Vinh và anh Tống của cháu?"

Chú! Chú! Vinh!

Anh! Anh! Tống!

Vinh Tình sắp cười điên rồi!

Nghĩ thử xem!

Cậu thử nghĩ kỹ xem!

Ha ha ha ha ha ha!

Anh đơn phương tuyên bố!

Bá tổng đẹp trai nhất quyển sách!

Chính là Công Tôn Tử Bạch!

Không có người thứ hai!

Đừng hỏi tại sao!

Hỏi nữa chính là yêu rồi!

Ha ha ha ha ha!

Công Tôn Bách cố gắng chôn mặt trên lưng y đang vô cùng giận dữ và xấu hổ, thế nhưng nỗi sợ hãi chú nhỏ 'Văn võ song toàn' vẫn nhiều hơn nên đành cắn chặt răng, mặt vẫn không ngẩng lên ậm ờ nói.

"Vâng, tạm biệt chú Vinh, tạm biệt anh Tống."

Công Tôn Tử Bạch thở dài một hơi.

"Còn ra thể thống gì, đã nói bao nhiêu lần là nói chuyện thì phải nhìn vào mắt đối phương."

Dừng một chút, "Thôi, trước mặt người ngoài không dạy dỗ cháu, quay về chú sẽ nói chuyện với cháu một chút, ngoài ra còn có chuyện cháu yêu sớm."

Y hướng về phía Vinh Tình gật đầu.

"Vậy Vinh Tình, còn có Tống Hiền, tôi về trước, xin lỗi không tiếp được."

Vinh Tình để lộ nụ cười nhiệt tình nhất vui mừng tiễn y rời đi.

Đợi người mất bóng, anh vội vã đến xem Tống Hiền.

"Công Tôn Bách yêu sớm? Tên đó đã bao nhiêu tuổi rồi mà?"

Không phải chứ, nhìn vào cũng thấy là một tên lớn xác rồi?

Còn gọi là yêu sớm?

Tống Hiền một mặt anh hỏi đúng người rồi.

"Tôi nghe nói nhà bọn họ trước hai mươi tuổi đều bị xem như là yêu sớm. Công Tôn Bách chỉ là trưởng thành sớm chứ còn chưa có tổ chức tiệc sinh nhật hai mươi tuổi đấy, vậy nên chắc là mới mười chín tuổi nhỉ."

Fuck!

Đó cũng không phải là yêu sớm sao!

Vinh Tình lập tức dùng ánh mắt như nhìn trâu già nhìn Tiêu Tử Kỳ.

Cái tên này hình như hơn hai mươi tuổi nhỉ?

Không biết xấu hổ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.