Cánh hoa rơi đầy mặt đất tạo thành một tấm thảm lớn, cảm giác bản thân như đang bước trên bông vậy. Thật là thoải mái.
- Đẹp đúng chứ.
Tôi vốn không có gì để phản bác lại cảnh đẹp này nên liền nói:
- Vâng, sao ngài lại biết chỗ này.
Thấy hắn trầm tư dường như đang nghĩ lại chuyện gì đó.
- Đây vốn là nơi mà ta, Bạch Tử Duệ và Bạch Tử Kiệt chơi đùa từ nhỏ. Ngươi có thấy chiếc xích đu kia không.
Hắn chỉ tay vào chiếc xích đu gần đó, bên trên đã bị những cánh hoa lấp đi:
- Đó là chiếc xích đu mà ta tự làm, nhưng lâu rồi cũng chưa có ra đây, với lại dường như bọn họ cũng không còn nhớ nữa.
Giọng nói của hắn mang theo một tia ý buồn khiến tôi có chút thương cảm, nhưng rồi lại bị hắn dội cho một gáo nước lạnh.
- Ngươi dùng ánh mắt gì đấy. Ta chỉ đùa thôi, ngươi nên biết những chuyện này bổn thiếu gia không cần phải động tay. Cái chiếc xích đu đấy là do quản gia ta làm.
Tôi thật sự hết nói nổi với tên này. Quả nhiên suy nghĩ ban đầu của tôi về hắn là đúng “đầu óc có bệnh”. Hàn Tử Lam liền bước gần đến chiếc xích đu, dùng tay hất những cánh hoa kia xuống, rồi vẫy tay gọi tôi:
- Ngươi lại đây.
Tôi cũng nghe theo bước lại gần:
- Đẩy cho ta đi.
Nghe được lệnh ban đầu hơi nhạc nhiên nhưng sau đó cũng làm theo. Hàn Tử Lam ngồi trên chiếc xích đu. Vốn thân hình hắn thuộc dạng thon dài nên việc đẩy chiếc xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-tro-thanh-nha-hoan/779568/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.