Ngày trở lại trường học, Nam Diễm vừa đến lớp, một bóng đen đã lao đến ôm chầm lấy cô.
"Thật nhớ cậu quá đi."
Yên Trà vẻ mặt ấm ức đeo bám lên người Nam Diễm.
"Cậu nói đi, cả mùa hè không thấy cậu đâu cả, ngay cả gọi điện cũng không bắt máy." Cô nói.
Lời này nói ra, Nam Diễm cũng không biết đáp ra sao.
Bảo bị một tên đàn ông nhốt ở nhà, rồi lên giường cùng hắn.
Không đời nào, có điên cô mới nói.
Né tránh câu hỏi, Nam Diễm vội kéo Yên Trà ra khỏi người mình.
"Yên Trà...nặng."
"Cậu nói mình mập?"
"Không có, cậu đừng suy diễn."
"Cậu chính là có ý đó."
"Bà cô ơi, cho mình xin lỗi, mình không có."
Nam Diễm nhìn đến cái mặt giận dỗi của cô bạn nhà mình không khỏi bất lực, còn đang suy nghĩ nên năn nỉ ra sao khi ngẩng đầu liền thấy Yên Trà nham hiểm cười nhìn cô.
"Nam Diễm ơi..."
Nam Diễm: ".." Đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
"Có muốn đổi gió không?" Yên Trà bất ngờ khoác vai cô, nói nhỏ vào tai.
Một câu hỏi không đầu không đuôi, Nam Diễm nghiêng đầu ngơ ngác nhìn cô bạn kế bên.
"Đổi cái gì gió?"
"Ý mình là nếu cậu muốn xin lỗi thì hôm nay phải nghe theo mọi chỉ dẫn của tớ đó nha."
Câu sau không ăn nhập gì với câu trước, Nam Diễm sau cùng vẫn không hiểu nổi Yên Trà có ý đồ gì.
"Cậu nói rõ một tí."
Yên Trà tự nhiên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-toi-o-nha-nam-chinh-lam-ca-man/3543994/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.