"Nàng sắp mười bảy tuổi rồi, còn có bao nhiêu thời gian để nàng hao mòn." Phạm tam phu nhân bất lực nói: "Phạm Triết đã đợi Phúc Thuỵ công chúa mấy năm, cho dù đến khi Phúc Thuỵ công chúa chọn người khác làm phò mã, Phạm Triết là nam tử, lại có gia thế ở đây, cho dù nó hơn hai mươi tuổi, vẫn có một đống khuê các cho nó chọn, còn Vọng Thư thì sao? Đến lúc đó nếu như lỡ thì, nàng làm thế nào?"
Nha hoàn cũng thở dài, đầu óc của biểu tiểu thư đúng là hồ đồ. Xuất thân danh môn, tướng mạo cũng không tồi, làm gì cứ muốn nhìn chằm chằm một nam tử không buông. Rõ ràng biết nam tử kia có người trong lòng, vẫn khổ sở mà đợi, không phải tự tìm khó chịu cho mình sao? Chỉ có thể nói tiểu thư thế gia sống quá sướng rồi.
"Ngài thấy Ngũ công tử và Phúc Thuỵ công chúa có thể thành hay không?" Nha hoàn thận trọng hỏi.
Phạm tam phu nhân thở dài: "Ta nào biết được, ta chỉ có một nhi tử như vậy sao lại muốn nó đi làm phò mã cho người ta."
Phạm tam phu nhân cảm thấy đau đầu không thôi.
Tiêu Tiểu Quai tất nhiên không biết chuyện xảy ra ở Phạm gia, khoảng thời gian này nàng ấy đang bận trao đổi với người của Công bộ, nên cải thiện phủ Công chúa như thế nào. Lúc này, Công bộ thị lang đang cầm một tờ giấy cho nàng ấy xem.
"Công chúa, đây là tiền viện. Mặc dù phòng này đã vài năm tuổi, nhưng vẫn rất chắc chắn, sơn lại một chút là được rồi. Ở đây......"
Tiêu Tiểu Quai cẩn thận lắng nghe, sau đó đưa ra ý kiến của mình, đúng lúc này Hạ Gia Hứa đi tới. Hôm nay hắn mặc áo giáp bạc, tóc búi lên cao, phối hợp với dung mạo tiêu soái của hắn, đúng là không phải đẹp một cách bình thường.
"Ăn mặc như này rất xinh đẹp." Tiêu Tiểu Quai không khỏi khen ngợi.
Hạ Gia Hứa hừ một tiếng: "Vậy mà là tài nữ sao, nam tử không thể dùng xinh đẹp để miêu tả đã biết chưa?"
Tiêu Tiểu Quai cười khúc khích: "Phong thần phiêu sái, khí thế hiên ngang, được rồi chứ?"
Hạ Gia Hứa cười hắc hắc đi tới trước mặt nàng ấy, liếc nhìn Công bộ thị lang, "Ngươi nói tiếp đi."
Công bộ thị lang trả lời một tiếng, tiếp tục nói về bản vẽ, Hạ Gia Hứa nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng xen vào: "Có phải nên làm một ao sen không? Mùa hè ta dẫn ngươi đi hái hoa sen."
Tiêu Tiểu Quai suy nghĩ một hồi, "Ừm, làm một ao sen đi."
Nụ cười trên mặt Hạ Gia Hứa càng lớn hơn, một lúc sau, hắn lại nói: "Làm một sân tập võ ở đây."
Tiêu Tiểu Quai nhìn hắn, Hạ Gia Hứa lắp ba lắp bắp nói: "Nhị… Nhị ca khi nào đến phủ Công chúa của ngươi, có… có chỗ luyện võ."
Tiêu Tiểu Quai hừ một tiếng, Công bộ thị lang không hiểu ý của nàng ấy là gì, liền hỏi: "Vậy có cần sắp xếp một sân luyện võ không?"
Tiêu Tiểu Quai suy nghĩ một hồi, "Xây một cái đi, có chỗ cho Nhị ca ta luyện võ."
Công bộ thị lang: "........."
Thật sự là cho Nhị ca ngài sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/676.html.]
Thảo luận xong Công bộ thị lang rời đi, Tiêu Tiểu Quai nhìn Hạ Gia Hứa hỏi: "Ngươi ở trong cấm vệ quân thế nào?"
"Bây giờ ta vẫn là tiểu binh, đợi đi, diễn tập lần sau ta sẽ thăng chức." Hạ Gia Hứa ý chí chiến đấu sục sôi nói.
Những năm gần đây Đại Càn bình yên không có chiến tranh, Tiêu Hoài sợ binh mã cứ như vậy sẽ thiếu đi kinh nghiệm chiến đấu, hiệu quả chiến đấu sẽ suy yếu, liền dâng tấu để binh mã mỗi địa phương đều phải thỉnh thoảng tiến hành diễn tập quân sự. Bằng cách này cho dù đang trong thời bình, binh mã vẫn có thể duy trì hiệu quả chiến đấu.
Lý Cảnh Tập đương nhiên nhanh chóng phê duyệt, chỉ là quá trình thao tác tất nhiên không dễ dàng lắm, Tiêu Hoài còn vì chuyện này mà bận rộn rất lâu. Tuy nhiên bây giờ, diễn tập quân sự đã trở thành quy định ở mỗi quân danh các nơi, rất nhiều binh sĩ tướng lĩnh thăng chức đều dựa vào biểu hiện xuất sắc trong kỳ diễn tập.
Tiêu Tiểu Quai mừng cho Hạ Gia Hứa, còn nói rất nhiều lời khích lệ, Hạ Gia Hứa ngơ ngơ ngác ngác về cấm vệ quân tiếp tục nỗ lực. Tiêu Tiểu Quai trở về viện của mình, tiếp tục đọc sách.
Mùa hè qua đi, thời tiết dần trở nên mát mẻ, các quý nữ thành Thượng Kinh bắt đầu ra ngoài đi chơi. Tiêu Tiểu Quai có vài quý nữ chơi cùng không tồi, mọi người đều hẹn đến thôn trang ngoại thành cùng nhau chơi.
Hôm đó khi đến Phạm gia, gặp phải Thu Vọng Thư, hai người nói với nhau vài câu, Thu Vọng Thư mỉm cười nói với Tiêu Tiểu Quai: "Ta ở trong nhà cũng buồn đến phát chán, không biết có thể đi chơi cùng công chúa không?"
Hai người cũng coi như quen biết, hơn nữa nàng ta là điệt nữ của nương gia Phạm tam phu nhân, Tiêu Tiểu Quai liền đồng ý, nói với nàng ta: "Ngày mai khi ta xuất phát sẽ tới đón ngươi."
Thu Vọng Thư hành lễ cảm tạ, Tiêu Tiểu Quai phất phất tay để nàng ta đứng dậy, sau đó rời khỏi Phạm phủ. Nàng ấy đối với vị Thu tiểu thư này không thể nói có thích hay không, chỉ cảm thấy có thể nói chuyện với nhau, vị Thu tiểu thư này hình như có tâm tư rất nặng. Chỉ là, nàng ấy cũng không để người này trong lòng.
Về đến nhà, nàng ấy liền phái người chuẩn bị đồ để đi chơi. Mặc dù chỉ có một ngày, nhưng cũng dọn không ít đồ ra. Ngày hôm sau khi xuất phát, hai chiếc xe còn có vẻ không đủ. May mà khi đến Phạm gia, Thu Vọng Thư cũng chuẩn bị xe ngựa.
Đoàn người đi ra ngoài thành, trên đường gặp được xe ngựa của vài quý nữ đã hẹn từ trước, một đoàn hơn mười chiếc xe ngựa khí thế ngút ngàn đi đến thôn trang. Những người hay chơi đùa với Tiêu Tiểu Quai, tính khí căn bản đều giống nàng ấy, mọi người nói chuyện cười đùa, hoặc là thả diều, hoặc là đi hái hoa dại..... chơi rất vui vẻ.
Sau đó, có người đề nghị để Tiêu Tiểu Quai sáng tác thơ, Tiêu Tiểu Quai cũng rất hứng thú, suy nghĩ một lúc thì bảo người lấy bút mực ra rồi bắt đầu viết: Thuỷ thiển sơn dung sấu, ly hàn cúc ý hương, vãn phong xuy lạc diệp, lượng khí mãn bình cương, khách lộ hoàng vân thụ, hương tâm bạch nhạn sương, giang đầu hữu tiểu đĩnh, quy ngạ dạ sơ ương.
Một vị quý nữ cầm thơ lên, giọng nói trong trẻo đọc lên, thu hút vô số lời khen hay từ mọi người. Loại cảnh tượng này Tiêu Tiểu Quai gặp qua không phải lần một lần hai, cũng không thấy quá ngại ngùng. Nàng ấy tuỳ ý ngồi trên tấm thảm ăn điểm tâm, nghe mọi người bình phẩm thơ của mình.
Thu Vọng Thư nhìn nữ hài nhi tuỳ ý ngồi ở kia, như một bức tranh tuyệt mỹ, lại nghe sự khen ngợi của mọi người với nàng ấy, không thể không thừa nhận, nàng ta không chỉ có xuất thân không bằng nữ hài nhi này mà các phương diện khác cũng không bằng. Nhưng nàng ta vẫn không cam tâm.
Siết chặt nắm đấm, nàng ta đi tới trước mặt Tiêu Tiểu Quai nhẹ giọng nói: "Ta có thể nói chuyện riêng với công chúa được không?"
Tiêu Tiểu Quai quay đầu nhìn nàng ta, mặc dù trên mặt nàng ta nở nụ cười, nhưng nụ cười có chút cứng đờ, liền biết không phải là chuyện tốt. Tuy nhiên bình thường hai người cũng không qua lại gì, nàng ấy không nghĩ rằng lời nói của Thu Vọng Thư sẽ ảnh hưởng đến mình.
Đặt điểm tâm trong tay xuống, nàng ấy đứng dậy đi sang một bên, đến một địa phương yên tĩnh rồi dừng lại, nàng ấy nhìn Thu Vọng Thư, "Thư tiểu thư có chuyện gì cứ nói."
Thu Vọng Thư không lên tiếng, nhưng nàng ta nhấc vạt váy lên quỳ trên mặt đất. Tiêu Tiểu Quai cau mày, nhưng không bảo nàng ta đứng dậy. Vốn dĩ đang chơi vui vẻ, nàng ta đột nhiên tìm mình nói chuyện còn quỳ xuống, hiển nhiên có lý do mới quỳ, vậy thì cứ quỳ đi.
"Cầu công chúa thành toàn." Thu Vọng Thư ngước lên nhìn Tiêu Tiểu Quai nói.
Tiêu Tiểu Quai có chút bất mãn với hành động này của nàng ta, sắc mặt cũng nhàn nhạt, nàng ấy nói: "Ta có thể thành toàn ngươi cái gì?"
Thu Vọng Thư nghĩ đến nỗi đau chờ đợi của mình những năm qua, sống mũi chua xót, mắt hơi ẩm ướt. Nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Tiêu Tiểu Quai khẩn cầu nói: "Vọng Thư yêu thích biểu ca nhiều năm, mong công chúa thành toàn."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]