Phạm Triết hạ mắt xuống không lên tiếng, Phạm Kinh Luân thở dài: "Con cái của Định Quốc Công, định thân thành hôn đều không sớm, ngay cả Hoàng hậu cũng mười bảy mười tám tuổi mới thành hôn. Nghĩ đến Ngọc Ngôn cũng sẽ không sớm, chẳng lẽ con vẫn cứ đợi?"
Hơn nữa, có đợi cũng chưa chắc có kết quả.
Phạm Triết vẫn không lên tiếng, nhưng cả người toát lên vẻ kiên trì.
"Biểu muội Thu gia của con cũng đang đợi con," Phạm Kinh Luân nói: "Con hơn hai mươi tuổi cũng có thể tìm được nữ tử thích hợp để thành thân, nhưng Vọng Thư nếu như vẫn luôn đợi con....."
"Con đã từng nói không để muội ấy đợi con." Phạm Triết không kiên nhẫn nói.
Phạm Kinh Luân đứng dậy đi ra ngoài, "Lời này con nói với mẫu thân con."
Sau khi Phạm Kinh Luân rời đi, Phạm Triết ngồi đó một lúc lâu, quyển sách ở trước mắt hắn ta nhưng hắn ta lại không đọc vào một chữ nào.
Lần đầu tiên gặp Tiêu Tiểu Quai nàng ấy chỉ mới tám tuổi, hắn trước giờ chưa từng thấy một tiểu nữ hài nhi vừa xinh đẹp lại hồn nhiên như vậy. Khi chưa thân với nàng ấy, lúc nào cũng giả làm tiểu đại nhân, khiến người cảm thấy buồn cười. Sau khi thân rồi lại mang vẻ tinh nghịch thông minh, khiến người không nhịn được mà muốn ở cùng nàng ấy.
Hắn ta lớn hơn Tiêu Tiểu Quai sáu bảy tuổi, tất nhiên lúc ban đầu không có tình cảm nam nữ với nàng ấy, dù sao lúc đó Tiêu Tiểu Quai cũng chỉ là một hài tử. Nhưng nhìn nàng ấy lớn lên từng ngày, từ một tiểu nha đầu thành thiếu nữ xinh đẹp, trái tim hắn ta dần dần thay đổi. Cho nên vài năm qua trong nhà nhắc đến chuyện hôn sự của hắn ta, hắn ta từ chối hết lần này đến lần khác.
Hít một hơi thật sâu, hắn ta khép sách lại, đứng dậy đi đến viện của mẫu thân. Khi đến, bữa tối cũng vừa bày lên xong, hắn ta cùng phụ mẫu và biểu muội Thu Vọng Thư cùng ăn bữa tối.
"Biểu ca, đây là muội tự tay làm." Thu Vọng Thư gắp đồ ăn vào bát của Phạm Triết, khuôn mặt mang theo vẻ ngại ngùng.
Phạm Triết liếc nhìn nàng ta, "Biểu muội tự mình ăn là được rồi."
Thu Vọng Thư vừa ngại ngùng lại e thẹn, đỏ bừng mặt gật đầu. Phạm Kinh Luân và Phạm tam phu nhân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đối phương đều thấy được sự bất lực. Ăn xong, Phạm tam phu nhân nói với Phạm Triết: "Dẫn biểu muội con đi dạo trong vườn đi."
Phạm Triết nghĩ đến việc giải thích rõ ràng với Thu Vọng Thư, gật đầu đáp lại, đi cùng Thu Vọng Thư đến hoa viên. Hai người trầm mặc đi một lúc, Phạm Triết nói: "Biểu muội thấy Lưu đại công tử thế nào?"
Nghe thấy lời này của hắn ta, Thu Vọng Thư dừng lại bước chân cúi đầu xuống, nắm chặt khăn tay, khi ngẩng đầu nhìn lên trong mắt lại có nước mắt, "Biểu ca thật sự không biết tâm tư của ta sao?"
Phạm Triết cau mày nhìn nàng ta: "Tôi không phải chốn về của biểu muội."
Thu Vọng Thư cười khổ một tiếng, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống, "Vậy chốn về của biểu ca là ai? Phúc Thuỵ công chúa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/675.html.]
"Có gì không thể nói, tâm tư của huynh quá rõ ràng." Thu Vọng Thư cầm khăn tay lau nước mắt, "Biểu ca đang đợi Phúc Thuỵ công chúa lớn, vậy ta đợi biểu ca."
Thấy nàng ta chấp mê bất ngộ như vậy, trong lòng Phạm Triết cảm thấy có chút tức giận, hắn ta cúi đầu nhìn xuống Thu Vọng Thư nói: "Muội không phải tiểu hài tử nữa, chẳng lẽ không biết người thế nào mới mang lại hạnh phúc cho mình sao?"
Thu Vọng Thư nhìn hắn ta không nói, trong mắt hiện lên ý cố chấp.
"Trong lòng ta có nữ tử khác, muội biết tính cách của ta, nếu như ta không thể sống cùng với nàng ấy, cả đời này nàng ấy đều ở trong lòng ta. Nếu như ta như vậy, muội còn đồng ý đợi?"
Giọng điệu của Phạm Triết tràn đầy tức giận, trái tim Thu Vọng Thư đau đớn như kim đâm, nàng ta nói: "Huynh có thể chờ, tại sao ta không thể đợi?"
Trong lòng Phạm Triết cảm thấy bực bội, "Sau này cho dù ta không thể ở cùng với Phúc Thuỵ quận chúa, cũng sẽ không cưới muội, muội đừng đợi nữa."
Nói xong hắn ta sải bước rời đi, để lại Thu Vọng Thư đứng đó rơi nước mắt. Qua một lúc sau, nàng ta khăn tay lau nước mắt, trở lại viện của Phạm tam phu nhân, nhìn thấy Phạm tam phu nhân đang ở tiểu hoa sảnh đợi mình. Nhìn đôi mắt nàng ta đỏ hoe, liền biết đã khóc một trận.
Thở dài, Phạm tam phu nhân kéo nàng ta đến ngồi bên cạnh, nói: "Vọng Thư à, đừng đợi biểu ca cháu nữa, nó từ nhỏ đã có chủ ý của mình, ta và cô phụ của cháu cũng không quản được nó."
"Cô mẫu!" Nước mắt của Thu Vọng Thư bắt đầu chảy dữ dội, Phạm tam phu nhân lau nước mắt cho nàng ta.
"Nó muốn chờ Phúc Thuỵ công chúa, nếu như chờ được, đến lúc đó cháu phải làm sao? Nếu nó chờ không được, nhưng trong tim nó có nữ tử khác, cháu muốn một phu quân như vậy sao?” Phạm tam phu nhân lại nói.
"Cô mẫu!"
Thu Vọng Thư nhào vào vòng tay của Phạm tam phu nhân khóc đến mất tiếng, nước mắt của Phạm tam phu nhân bất giác chảy ra. Bà ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thu Vọng Thư, đợi tiếng khóc của nàng ta nhỏ đi, lại lau nước mắt nói:
"Mặc dù Thu gia ta không phải cao môn quyền quý, nhưng cũng là gia đình thanh lưu, cháu là đích nữ đại phòng, gia đình có ý với cháu cũng đều là những nhà có cuộc sống xa hoa."
"Cháu hài tử này sao lại cố chấp như vậy?" Phạm tam phu nhân lại lau nước mắt cho nàng ta, "Cháu thử nghĩ xem, cho dù sau này biểu ca cháu không đợi được Phúc Thuỵ công chúa, cháu thành thân với nó, nhưng trong tim nó lại có người khác, trong lòng cháu chắc chắn không vui. Cuộc sống của các cháu sao mà hạnh phúc được?"
"Cháu đợi biểu ca, nếu như huynh ấy không đợi được Phúc Thuỵ công chúa, sẽ quay đầu lại nhìn cháu." Thu Vọng Thư kiên quyết nói.
"Cháu...." Phạm tam phu nhân tức giận đến mức không biết nên nói gì, cuối cùng nói: "Nếu như cháu muốn chờ thì cứ chờ đi, nếu sau này không sống vui vẻ, đừng nói cô mẫu là ta này không quan tâm đến cháu."
Phạm tam phu nhân đứng dậy rời đi, về đến tẩm thất bà ấy ngồi trên ghế gấm tức giận. Nha hoàn bên cạnh nhẹ giọng khuyên: "Biểu tiểu thư là nhất thời không nghĩ thông, qua một đoạn thời gian là ổn thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]