Đường Thư Nghi vẽ tranh còn hơi chút phân tâm, để ý hai hài tử đang chơi cờ ở bên kia thì thầm to nhỏ, khung cảnh không phải đẹp mắt bình thường. Nhưng trong lòng nàng lại thở dài một tiếng.
Nữ hài tử mười hai mười ba tuổi, ở cổ đại có những nhà thậm chí đã chuẩn bị thành hôn, hài tử của thời cổ đại này đúng là phải trưởng thành sớm!
Lý Cảnh Tập không thể ở lại lâu, nói chuyện với Tiêu Ngọc Châu một lúc liền phải rời đi. Chuyện hắn muốn gặp gia chủ Phạm gia, do dự chốc lát cuối cùng vẫn không nói ra. Kể từ khi kế thừa Hoàng vị đến nay, ngay khi vừa bắt đầu, Tiêu Hoài còn hỏi vài câu về một số chuyện của hắn, sau này dần dần không quan tâm nữa. Rất rõ ràng, Tiêu Hoài không muốn quan tâm đến quá nhiều chuyện trong triều.
Sáng hôm sau, hắn phái người an bài một chiếc kiệu đến Phạm gia đón người, cho Phạm gia đủ mặt mũi và sự tôn trọng. Mặc dù bởi vì Phạm đại công tử mà bất mãn với Phạm gia, nhưng hắn cũng không ngốc đến mức vào thời điểm này, thật sự đối cứng với Phạm hia. Mặc dù bây giờ không phải không có thực lực đối cứng với Phạm gia, nhưng không thể bởi vì chuyện này.
Phạm gia chủ hôm qua nhận được khẩu dụ từ cung truyền đến, cũng rất tò mò vị tiểu Hoàng đế này vì cái gì đột nhiên triệu kiến ông ấy. Chẳng qua đây vừa hay cũng hợp ý của ông ấy, vốn dĩ ông ấy cũng có suy nghĩ muốn bái kiến Hoàng thượng.
Kiệu vào cổng cung, đi thẳng đến trước ngự thư phòng mới dừng lại, đây cũng coi như cho Phạm gia bọn họ đủ mặt mũi. Người bình thường vào cung, sau khi đến cửa cung đều phải đi bộ.
Phạm gia chủ xuống kiệu bước vào ngự thư phòng, nhìn thấy Hoàng đế trẻ tuổi liền cung cung kính kính hành lễ. Lý Cảnh Tập lập tức đi tới đỡ ông ấy dậy, "Phạm công miễn lễ, trẫm nghe danh Phạm công tài giỏi từ sớm, bây giờ cuối cùng có thể gặp mặt ngài."
"Là lão hủ nên đến bái kiến Hoàng thượng từ sớm." Phạm gia chủ vội vàng nói.
Hai người hàn huyên vài câu, sau khi Lý Cảnh Tập đỡ Phạm gia chủ ngồi xuống, mới ngồi lại vào chủ vị. Sau đó hai người bắt đầu tùy ý nói chuyện, Lý Cảnh Tập không thể không khen ngợi, thế gia đại tộc đúng là không bình thường, cho dù là tầm nhìn và nội tình người bình thường đều không thể nào so sánh được.
Mà Phạm gia chủ đối với tiểu Hoàng đế trước mặt cũng phải lau mắt mà nhìn. Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng khí độ và tâm trí đều không nhỏ, nếu vẫn cứ tiếp tục trưởng thành như thế này, sau này sẽ là một thế hệ minh quân.
Hai người trò chuyện vui vẻ, buổi trưa còn cùng nhau ăn cơm, chẳng qua trong quá trình ăn cơm, Lý Cảnh Tập nhắc tới Phạm đại công tử: "Trẫm nghe nói Phạm đại công tử tuổi trẻ tài cao, Phạm gia chủ coi như sau lưng có người đỡ đần!"
Phạm gia chủ khiêm tốn nói: "Đều là hư danh."
Lý Cảnh Tập cười nói: "Nghe nói hôm qua Phạm đại công tử đến trại ngựa cưỡi ngựa."
Bàn tay nắm đũa của Phạm gia chủ khẽ khựng lại, ông ấy không biết tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên nhắc đến chuyện tôn tử ông ấy cưỡi ngựa, nhưng chắc chắn không phải tuỳ tiện nhắc đến.
"Hài tử đó có đôi khi cũng rất ham chơi." Ông ấy nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/614.html.]
Lý Cảnh Tập mỉm cười đổi chủ đề, sau đó vẫn vui vẻ tán gẫu. Ăn trưa xong Phạm gia chủ rời đi, Lý Cảnh Tập tiễn ông ấy đến cửa ngự thư phòng. Nhìn ông ấy ngồi lên kiệu rời đi, ánh mắt Lý Cảnh Tập thâm sâu. Hắn tin Phạm gia chủ sẽ điều tra chuyện Phạm đại công tử làm, sau đó phải xem Phạm gia sẽ lựa chọn như thế nào.
Quả thật giống như hắn nghĩ, sau khi Phạm gia chủ trở về nhà, liền gọi Phạm đại công tử và tuỳ tùng của hắn ta đến. Ông ấy không hỏi Phạm đại công tử, mà nhìn hai tuỳ tùng nói: "Hôm qua các ngươi đi trại ngựa, kể lại nguyên vẹn toàn bộ mọi chuyện cho ta nghe. Đừng nghĩ nói dối, nếu như ta tra nhất định có thể tra ra rõ ràng."
Hai tên tuỳ tùng run rẩy quỳ trên mặt đất, Phạm đại công tử vẻ mặt khó hiểu: "Tổ phụ, hôm qua ở trại ngựa cũng không xảy ra chuyện gì."
Phạm gia chủ hừ lạnh một tiếng: "Nếu không có chuyện gì xảy ra, hôm nay Hoàng thượng nhắc riêng với ta, chuyện cháu đến trại ngựa cưỡi ngựa."
Phạm đại công tử nghe vậy thì sững sờ một lúc, sau đó siết chặt nắm đấm. Phạm gia chủ liếc mắt nhìn hắn ta, sau đó nói với hai tên tuỳ tùng: "Nói đi."
Hai tên tuỳ tùng liếc nhìn Phạm đại công tử, kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra ở trại ngựa ngày hôm qua. Nói đến khi Tề Nhị và Nghiêm Ngũ trêu chọc Phạm đại công tử, còn nói: "Bọn họ bắt nạt người quá đáng."
Phạm gia chủ cau mày, sau đó phất tay để cho hai người họ rời đi. Ông ấy lại nhìn Phạm đại công tử hỏi: "Cháu nói Hoàng thượng vì sao nhắc với ta, chuyện hôm qua cháu đến trại ngựa."
Phạm đại công tử biết mình không thể giấu diếm được, hắn ta quỳ xuống trước mặt Phạm gia chủ nói: "Tôn nhi thích Khang Lạc quận chúa, mong tổ phụ thành toàn."
Phạm gia chủ cau mày: "Đích nữ Định Quốc Công?"
Phàm đại công tử gật đầu: "Không phải nàng ấy tôn nhi không cưới ai."
Phạm gia chủ nheo mắt lại suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Cháu biết tâm ý của Hoàng thượng với Khang Lạc quận chúa không?"
Phạm đại công tử cúi đầu, thành thật nói: "Cháu đoán được."
Phạm gia chủ hừ lạnh một tiếng: "Biết mà cháu còn si tâm, vọng tưởng?"
"Tôn nhi không phải si tâm vọng tưởng." Phạm đại công tử nói: "Hoàng thượng kế vị lâu như vậy, hắn và Khang Lạc quận chúa đều không có định hôn ước, chắc chắn là Định Quốc Công không đồng ý gả nữ nhi cho Hoàng thượng. Chỉ cần Định Quốc Công không đồng ý, tại sao cháu không thể cầu cưới?"
"Cháu có chắc Định Quốc Công thật sự không đồng ý gả nữ nhi cho Hoàng thượng, mà không phải là giữa Định Quốc Công và Hoàng thượng có ước định gì đó không?" Phạm gia chủ lạnh lùng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]