Hạ Đại Lan suy nghĩ một hồi, "Hình như Tiêu Ngọc Châu nói, cha hắn là Tề đại nhân gì đó trong nội các?"
Dung vương lại sững sờ, sau đó hỏi: "Tề Lương Sinh?"
Hạ Đại Lan lắc đầu: "Con không biết vị Tề đại nhân đó tên là gì, nhưng vị Tề công tử kia có quan hệ rất tốt với Tiêu Ngọc Minh."
Dung vương nghĩ đến những thông tin mà mình thu thập được, cuối cùng xác định Tề công tử trong miệng nữ nhi hắn hẳn là nhi tử của Tề Lương Sinh. Hắn trầm tư đi qua đi lại trong phòng, xem xét lại những thông tin mình biết về Tề Lương Sinh ở trong đầu một hồi, sau đó mỉm cười nói: "Được, được rồi!"
Hạ Đại Lan cũng cười: "Nếu ngài cảm thấy được, vậy ngài đi cầu thân đi."
Dung vương: "...Nữ hài tử phải biết dè dặt, nào có nữ tử chủ động cầu thân đằng nam chứ?"
Hạ Đại Lan có chút lo lắng, "Vậy phải làm gì?"
Nàng ấy thật sự cảm thấy Tề công tử rất giỏi.
"Con không cần lo lắng, lát nữa ta điều tra tình hình của Tề gia, sau đó phải người đến Tề gia truyền lời." Dung vương nói.
Kết hôn là để hai nhà kết thành chuyện tốt, bọn họ thấy tốt, cũng phải để người ta thấy tốt, nếu không nói không chừng lại kết thành chuyện xấu.
.........
Bên phía Lý Cảnh Tập tất nhiên rất nhanh biết được tình hình cưỡi ngựa ngày hôm nay, nghe nói Tề Nhị và Hạ Đại Lan ở chung với nhau không tồi, hắn nói: "Nếu hai người bọn họ thành công cũng là một mối nhân duyên tốt."
Dung vương vốn dĩ là Vương gia của Nhu Lợi quốc, bây giờ Nhu Lợi quốc nhập vào Đại Càn, hắn cũng trở thành quan viên của Đại Càn, hắn không có cảm giác an toàn, muốn đứng vững gót chân cũng rất bình thường, chỉ cần Dung vương không có dị tâm, hắn cũng sẽ không cố ý đề phòng hắn.
"Hạ nhân bên người còn báo, đại công tử của Phạm gia hình như có chút khác thường với Khang Lạc quận chúa......."
Diệp Đức Bổn cẩn thận kể lại chuyện ở trại ngựa, sau đó cảm thấy căn phòng bỗng chốc trở nên lạnh hơn rất nhiều. Ngẩng đầu lên nhìn, quân chủ trẻ tuổi vẻ mặt âm trầm, tay siết chặt cây bút, gân xanh nổi lên.
Qua một lúc sau liền nghe thấy hắn nói: "Nghe nói Phạm công đến Thượng Kinh, truyền chỉ qua đó, trẫm muốn gặp ông ấy."
Sắc mặt Diệp Đức Bổn mang theo chút rối rắm, hắn muốn khuyên vài câu. Những chưởng môn của thế gia đại tộc đều không phải người bình thường, nói chuyện với bọn họ có dùng tám trăm tâm nhãn cũng không đủ.
Hoàng thượng mặc dù thông minh nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, làm sao đấu lại được lão nhân tinh sáu mươi bảy mươi tuổi kia. Nhưng Hoàng thượng bây giờ đang trong cơn giận dữ, có lẽ khuyên cũng chẳng có tác dụng gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/613.html.]
"Mau đi nhanh lên!" Lý Cảnh Tập thấy hắn đứng ở đó không nhúc nhích, liền lên tiếng thúc giục. Diệp Đức Bổn lập tức cung kính nói vâng, sau đó sắp xếp người đi truyền chỉ.
Nhưng tâm tình của Lý Cảnh Tập vẫn cảm thấy bất an, hắn đứng dậy nói: "Đổi y phục, đến phủ Định Quốc Công."
Diệp Đức Bổn vội vàng đi theo hắn đến tẩm điện thay y phục, tất nhiên phải thay y phục bình thường, sau đó hai người bọn họ khiêm tốn rời khỏi Hoàng cung. Đến phủ Định Quốc Công, thị vệ không quen biết bọn họ, Diệp Đức Bổn thấp giọng nói: "Từ trong cung đến."
Thủ vệ vừa nghe vậy, lập tức đi gọi Triệu quản gia. Sau khi Triệu quản gia đến, thấy là đương kim Hoàng thượng, lập tức quỳ xuống dập đầu. Lý Cảnh Tập nhìn hắn, nói: "Đứng dậy đi, trẫm ra ngoài đi dạo. Ngươi cũng không cần thông báo, trực tiếp dẫn trẫm đi gặp Định Quốc Công và sư phụ đi."
Triệu quản gia nào dám từ chối, vội vàng dẫn người đến Thế An Uyển, trên đường đi cẩn thận nói: "Hôm nay Quốc Công gia không có chuyện gì, vẫn luôn ở trong viện của phu nhân."
Lý Cảnh Tập mỉm cười: "Trẫm biết rồi."
Tình cảm của sư phụ bọn họ tốt đến mức nào, hắn đã cảm nhận qua. Hắn vẫn luôn ngưỡng mộ và hướng đến cuộc sống như vậy, cho nên hắn không hề muốn tuyển tú, chỉ muốn một mình Ngọc Châu.
Không lâu sau liền đến Thế An Uyển, người canh ngoài cửa thấy là Hoàng thượng đến, lập tức tiến vào bẩm báo. Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đang vẽ tranh, nghe nói Hoàng thượng đến, đầu tiên hơi sững sờ, sau đó lập tức ra ngoài nghênh đón. Ra ngoài cửa liền thấy Lý Cảnh Tập đã ở trong viện. Hai người vừa muốn hành lễ, Lý Cảnh Tập đã hành lễ về phía bọn họ.
Đường Thư Nghi bất lực nói: "Tôn ti khác biệt, về sau không cần làm như vậy."
Lý Cảnh Tập mỉm cười không trả lời, khi khoác long bào lên người hắn còn có thể tiếp nhận hai người họ hành lễ, nhưng bây giờ hắn là đồ đệ của sư phụ, nên hành lễ với họ trước.
"Bên ngoài lạnh, mau vào phòng."
Đường Thư Nghi dẫn Lý Cảnh Tập vào thư phòng, đồng thời ra hiệu cho Thuý Vân đi gọi Tiêu Ngọc Châu. Trong triều không có chuyện lớn phát sinh, không cần nghĩ cũng biết Lý Cảnh Tập đột nhiên đến đây là có mục đích gì. Vào thư phòng, Lý Cảnh Tập nhìn thấy trên chiếc bàn lớn đặt một bức tranh sơn thuỷ vẽ được một nửa.
Hắn đi qua xem, duỗi tay chỉ vào một vị trí rồi nói: "Cái này là sư phụ vẽ."
Đường Thư Nghi mỉm cười: "Nhãn lực của ngài rất tốt."
Lý Cảnh Tập giống như nhận được lời khen rất lớn, nở nụ cười thật tươi. Sau đó hắn lại cẩn thận quan sát bức tranh, một lúc sau mới nói: "Phong cách vẽ tranh của Định Quốc Công rất giống với phụ vương ta."
Tiêu Dao Vương không truy phong tiên hoàng, cho nên hắn gọi là phụ vương.
"Ta vẫn luôn rất thích tranh của Vương gia, thường hay mô phỏng theo, hẳn là đã luyện thành thói quen." Tiêu Hoài bình tĩnh nói.
Lý Cảnh Tập gật đầu: "Phụ vương ta ở phương diện thư hoạ đúng là có thể gọi là bậc thầy."
Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài đều gật đầu nói đúng, còn khen ngợi thư hoạ của Tiêu Dao Vương một hồi, khiến người ta không nhìn thấy bất kỳ sai sót nào. Đúng lúc này, Tiêu Ngọc Châu chạy vội tới, Đường Thư Nghi và Tiêu Hoài tiếp tục vẽ tranh, Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu ngồi trên ghế gấm cạnh cửa sổ, vừa trò chuyện vừa chơi cờ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]