Chương trước
Chương sau
Người Minh gia ra khỏi cung, Minh đại lão gia liền chất vấn Minh nhị lão gia: "Lão nhị, đệ muốn về Hoàng Bình tại sao không nói với ta?"

Minh nhị lão gia nhìn hắn ta trả lời: "Huynh muốn ở lại Thượng Kinh cũng không nói với ta!"

"Đệ...." Minh đại lão gia chỉ vào Minh nhị lão gia rồi nói: "Thượng Kinh là Hoàng thành, bây giờ Cảnh Tập là Hoàng đế, chúng ta ở lại Thượng Kinh không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?"

Ánh mắt Minh nhị lão gia thất vọng nhìn hắn ta, nhưng dù sao cũng là đại ca ruột, hắn vẫn đến gần hắn ta hạ thấp giọng nói: "Đại ca, chúng ta đã rời xa Thượng Kinh hơn mười năm rồi, Thượng Kinh hiện tại hoàn toàn khác với trước kia. Chúng ta muốn thành lập gốc rễ ở Thượng Kinh lần nữa nào dễ dàng như vậy?"

Minh đại lão gia hoàn toàn không đồng ý, "Cháu ngoại ruột của chúng ta là Hoàng đế, tại sao lại không thể cắm rễ ở Thượng Kinh?"

Minh nhị lão gia: "Hoàng thượng đã quá kế cho Tiêu Dao Vương, bây giờ không còn là cháu ngoại của chúng ta nữa. Lại nói, Hoàng thượng còn trẻ, muốn ngồi vững vị trí còn phải dựa vào Định Quốc Công ủng hộ, chúng ta nếu như thật sự muốn coi ngài ấy là cháu ngoại ruột, vậy thì không thể vào lúc này chuốc thêm phiền phức cho ngài ấy."

"...... Đệ chính là kẻ nhát gan, vô năng.” Minh đại lão gia không còn gì để nói, cuối cùng bực bội không thôi xoay người lên xe ngựa.

Minh nhị lão gia nhìn bóng lưng hắn ta, nói: "Đúng, ta rất tự biết chính mình, ta không có năng lực đó, năng lực để Minh gia bây giờ cắm rễ ở Thượng Kinh."

Tân hoàng đăng cơ, biết bao người muốn vào thời điểm này tranh thủ càng nhiều lợi ích, hắn cũng không cho rằng mình có năng lực để tranh với bọn họ. Mặc dù Hoàng thượng vẫn còn nhớ chút tình nghĩa với bọn họ, nhưng cũng không quá nhiều, dù sao lúc bọn họ rời đi, Hoàng thượng chỉ mới bốn tuổi. Hơn nữa, tại thời điểm Hoàng thượng khó khăn nhất, bọn họ cũng không giúp đỡ được gì, dựa vào cái gì bắt Hoàng thượng hết lực nâng đỡ Minh gia bọn họ?

Sau khi lên xe ngựa, Minh nhị phu nhân đã ngồi ở bên trong, thấy sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"

Minh nhị lão gia dựa vào thành xe thở dài: "Không có gì, các nàng gặp mặt Thái hoàng thái hậu có thuận lợi không?"

Minh nhị phu nhân: "Thái hoàng thái hậu rất tốt bụng, nhưng nhà lão đại vẫn luôn khen ngợi Minh Vũ, ý tứ muốn đưa Minh Vũ vào cung cũng quá rõ ràng."

Lông mày Minh nhị lão gia nhíu chặt lại, "Thái hoàng thái hậu nói thế nào?"

"Thái hoàng thái hậu hoàn toàn không tiếp lời nàng ta." Minh nhị phu nhân dựa sát vào Minh nhị lão gia, thấp giọng nói: "Ta nghe nói Hoàng thượng thích đích nữ của Định Quốc Công, nhưng đích nữ của Định Quốc Công còn quá nhỏ để vào cung, cho nên Hoàng thượng cũng không cho những nữ tử khác vào cung."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/590.html.]

Minh nhị lão gia nghe xong trầm mặc một hồi rồi nói: "Chuyện ở Thượng Kinh quá phức tạp, chúng ta không xen vào, ta đã nói với Hoàng thượng muốn về Hoàng Bình, xem Hoàng thượng an bài như thế nào."

Minh nhị phu nhân thở dài: "Trở về Hoàng Bình cũng tốt, hôn sự của Huệ tỷ nhi còn có thể lựa chọn một phen."

Ở Thượng Kinh, chỉ có chuyện người khác chọn bọn họ, không đến lượt bọn họ chọn người ta.

Bên kia, Minh đại lão gia cũng nói chuyện hôn sự của hài tử, Minh đại phu nhân nói: "Ta ở trước mặt Thái hoàng thái hậu, mấy lần biểu hiện muốn để Minh Vũ vào cung, nhưng Thái hoàng thái hậu không trả hề tiếp lời ta, thật sự giống như bên ngoài truyền tin, Hoàng thượng đang đợi đích nữ của Định Quốc Công?"

Minh đại lão gia cau mày: "Chuyện này đợi một chút rồi nói, khi nào để Hoàng thượng gặp mặt Minh Vũ, tướng mạo kia của Minh Vũ chắc chắn có thể lọt vào mắt Hoàng thượng."

Hắn ta rất tự tin vào tướng mạo của nữ nhi, Minh đại phu nhân cũng vậy, chỉ là nàng ta vẫn nói: "Khi nào ta phải nhìn xem đích nữ của Định Quốc Công, xem rốt cuộc là dáng mạo thần tiên như thế nào."

Minh đại lão gia không lên tiếng, hắn ta vẫn tức giận vì Minh nhị lão gia muốn trở về Hoàng Bình. Mặc dù hắn ta cảm thấy chỉ cần Hoàng thượng vẫn còn để tâm đến phần tình nghĩa giữa bọn họ, bọn họ sẽ có thể lại bắt đầu ở Thượng Kinh.

Nhưng hắn ta cũng biết quan hệ ở Thượng Kinh rất phức tạp, nếu như Minh nhị lão gia trở về Hoàng Bình, người nhà bọn họ ở lại Thượng Kinh, vậy thì đến cả một người giúp đỡ cũng không có.

Lúc này Minh phu nhân lại nói: "Nếu như đích nữ của Định Quốc Công cũng muốn vào cung, vậy vị trí Hoàng hậu chắc chắn là của nàng ấy, Vũ tỷ nhi nhà chúng ta chỉ có thể đứng hàng sau. Chẳng qua, Vũ tỷ nhi dù sao cũng là đường huynh muội với Hoàng thượng, đến lúc đó Hoàng thượng chắc chắn sẽ quan tâm đến nó vài phần. Hơn nữa tướng mạo của Vũ tỷ nhi nhà chúng ta… ha ha..."

Minh đại phu nhân nghĩ tới những tháng ngày tốt đẹp về sau, không khỏi bật cười. Nhưng Minh đại lão gia lại cau mày nhìn nàng ta nói: "Nếu Hoàng thượng khăng khăng chờ đích nữ của Định Quốc Công vào cung xong những nữ tử khác có thể vào cung, Vũ tỷ nhi nào có thể đợi được?"

Nụ cười trên mặt Minh đại phu nhân đột nhiên cứng đờ, đúng vậy, đích nữ của Định Quốc Công chỉ mới mười một mười hai tuổi, còn Vũ tỷ nhi nhà bọn họ đã mười lăm tuổi rồi. Cho dù đích nữ của Định Quốc mười sáu tuổi vào cung, vẫn còn bốn năm nữa. Mà bốn năm sau Vũ tỷ nhi nhà họ đã gần hai mươi tuổi. Toàn bộ Đại Triều, nào có nữ tử hai mươi mới xuất giá.

"Vậy phải làm sao?" Minh đại phu nhân nắm lấy cánh tay của Minh đại lão gia hỏi.

Minh đại lão gia siết chặt nắm đ.ấ.m trầm tư một hồi, nói: "Trước tiên đợi an bài của Hoàng thượng rồi lại nói."

Minh đại phu nhân không nhịn được mà oán hận: "Định Quốc Công này cũng là, nữ nhi của mình tuổi nhỏ không thể vào cung, cũng không để nữ nhi nhà khác vào cung, hành sự quá bá đạo rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.