Chương trước
Chương sau
Hai người lại nói chuyện một lúc, Đường Thư Nghi đến Từ Ninh cung thỉnh an Thái hoàng thái hậu. Thái hoàng thái mặt đầy ý cười hỏi: "Sao ngươi không dẫn Ngọc Châu đi cùng?"

Đường Thư Nghi trả lời: "Hai ngày nữa để nó đến thỉnh an ngài."

Thái hoàng thái hậu biết rằng nàng đây là đang nghĩ đến danh tiếng của Ngọc Châu, bà ấy muốn nói để hai hài tử định thân, nhưng lại nghĩ đến lời Tiêu Hoài nói, nếu như gả Ngọc Châu cho Lý Cảnh Tập, hậu cung của hắn chỉ có thể có mình nàng ấy.

Nhưng bây giờ Ngọc Châu còn nhỏ không thể vào cung, mà chuyện sau này ai cũng không thể nói chuẩn, bây giờ hai người định thân, lỡ đâu sau này có biến cố, tất nhiên đối với Ngọc Châu không tốt. Nhưng mà, nhìn Cảnh Tập vất vả mỗi ngày, bà ấy cũng rất đau lòng.

"Aiz!" Thái hoàng thái hậu nặng nề thở dài một hơi, không lo nữa, con cháu tự có phúc của con cháu.

Hai người lại nói chuyện một lúc, Thái hoàng thái hậu cũng bảo Đường Thư Nghi mang nhiều điểm tâm về cho Tiêu Ngọc Châu. Đường Thư Nghi ngồi trong xe ngựa, cúi đầu nhìn xuống điểm tâm trong tay, nghĩ đến tiếng thở dài kia của Thái hoàng thái hậu, cũng thở dài một hơi. Có một số chuyển có thể mềm lòng châm chước, nhưng có một số việc tuyệt đối không thể.

Ở thời cổ đại, nữ tử gả cho người khác chắc chắn là lần đầu thai thứ hai, nếu bước sai bước này, cả cuộc đời sau này có thể sẽ sống trong cảnh khổ cực lầm than. Là phụ mẫu, mặc dù không có cách nào thay hài tử đi hết cuộc đời của bọn nó, nhưng nếu mỗi một bước đều kiểm soát hết sức mình, cuộc sống về sau của bọn nó sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Lại qua vài ngày sau, Lý Cảnh Tập triệu người Minh gia vào cung. Người Minh gia hôm đó trời còn chưa sáng đã thức dậy, mỗi người đều chú ý trang điểm một phen rồi mới tiến cung.

Lúc gần lên xe ngựa, Minh nhị lão gia nói với Minh đại lão gia: "Lát nữa gặp Hoàng thượng, đại ca huynh nhất định phải sửa đúng thái độ, Hoàng thượng đầu tiên là Hoàng thường rồi mới là cháu ngoại của chúng ta. Hơn nữa. lúc trước Hoàng thượng đã quá kế cho Tiêu Dao Vương."

Trên mặt Minh đại lão gia lộ ra vẻ bất mãn, "Lão nhị, từ khi nào đệ lại dong dài như vậy? Ta cũng không phải là hài tử ba tuổi."

Nói xong, hắn ta mang vẻ mặt không vui lên xe ngựa, Minh nhị lão gia cau mày, nhìn xe ngựa của Minh đại lão gia bắt đầu di chuyển, hắn cũng lên xe ngựa, chỉ là quyết định nào đó trong lòng lại càng trở nên kiên quyết hơn.

Xe ngựa đến hoàng cung, Minh đại lão gia và Minh nhị lão gia đi đến ngự thư phòng, còn Minh đại phu nhân bọn họ đến hậu cung gặp Thái hoàng thái hậu.

Trong ngự thư phòng, Minh đại lão gia và Minh nhị lão gia nhìn thấy Lý Cảnh Tập thì lập tức dập đầu bái kiến. Lý Cảnh Tập đứng dậy đỡ hai người bọn họ dậy, sau đó cẩn thận đánh giá bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/589.html.]

Năm đó khi xảy ra chuyện, hắn mới hơn bốn tuổi. Rất nhiều người khi lớn lên gần như không còn nhớ nhiều mấy chuyện tầm khoảng bốn tuổi. Nhưng mà, chuyện năm đó quá lớn, lớn đến mức thay đổi cả cuộc đời hắn, hắn từ thiên đường đột ngột rớt xuống địa ngục. Cho nên, chuyện năm đó hắn đều nhớ rõ mười mươi, kể cả hai vị cữu cữu này.

Bọn họ đều đã già nua rất nhiều, nhưng từ trên mặt bọn họ vẫn còn nhìn ra bóng dáng của mẫu phi hắn. Nhớ đến mẫu phi, trái tim hắn khẽ nhói lên. Đè tâm tình xuống, hắn nói: "Mấy năm qua mọi người đã chịu khổ cực rồi."

"Hoàng thượng, ngài không biết năm đó Minh gia chúng ta gặp phải tội nghiệt kia..."

Minh đại lão gia vẻ mặt oan ức, nhưng hắn ta còn chưa kịp nói hết lời, Minh nhị lão gia đã ngắt lời hắn ta: "Đều đã qua rồi, đội ơn Hoàng thượng đã minh oan cho Minh gia chúng ta."

Ánh mắt Lý Cảnh Tập bồi hồi giữa hai người một lát, sau đó nói: "Đúng vậy, chuyện đã qua đều đã qua rồi. Minh phi… trẫm cũng đã an táng lại rồi."

Minh đại lão gia nghe thấy hắn gọi là Minh phi chứ không phải mẫu phi, thần sắc khẽ dừng lại, còn Minh nhị lão gia vẫn giữ thần sắc như thường.

Ba người trò chuyện một lúc, Lý Cảnh Tập hỏi hai người sau này định thế nào. Dù sao tuổi tác hai người cũng không quá lớn, năm đó cũng có chức quan, nghĩ đến cũng không muốn vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà.

Minh đại lão gia vừa nghe vậy, trên mặt mang đầy nét vui mừng, chỉ là hắn ta cũng biết không thể trực tiếp lỗ mãng mà nói muốn làm quan gì, liền nói: "Hoàng thượng ngài cứ an bài là được."

Lý Cảnh Tập gật đầu, sau đó nhìn về phía Minh nhị lão gia. Minh nhị lão gia siết chặt nắm đấm, sau đó nói: "Nguyên quán của Minh gia ở Hoàng Bình, chuyện năm đó bên phía lão trạch cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Thần muốn về Hoàng Bình, làm vài chuyện cho Minh gia ở Hoàng Bình."

Lý Cảnh Tập nghe xong thì gật đầu, biết ý của hắn là muốn về Hoàng Bình làm quan, bèn nói: "Trẫm đã biết."

Mà Minh đại lão gia lại ngạc nhiên nhìn về phía Minh nhị lão gia, cảm thấy đầu óc của hắn nhất định là bị lừa đá, rõ ràng có thể ở lại Thượng Kinh, hắn lại muốn trở về Hoàng Bình. Minh nhị lão gia cảm nhận được ánh mắt của hắn ta, nhưng coi như không biết.

Lý Cảnh Tập lặng lẽ liếc nhìn hai người bọn họ, khóe môi khẽ nhếch lên. Hắn đã có sắp xếp cho hai người, đều là vị trí thanh nhàn không có thực quyền. Chẳng qua, nếu Minh nhị lão gia muốn trở về Hoàng Bình, ngược lại có thể có hắn một chức quan có chút quyền thế.

Bên phía Từ Ninh cung, Thái hoàng thái hậu nghe Minh đại phu nhân hết lòng khen ngợi nữ nhi Minh Vũ của nàng ta, mà Minh Vũ quả thật lớn lên mỹ mạo như hoa, nhưng phong thái trong lời nói lại không cách nào so được với lời khen của Minh đại phu nhân.

Minh đại phu nhân có tâm tư gì, không cần nghĩ cũng biết. Cho nên, đối với những lời nói của Minh đại phu nhân, bà ấy nghe xong chỉ cười mà không tiếp lấy câu từ. Chỉ là trong lòng lại thở dài, con đường tình yêu của Lý Cảnh Tập quá gập ghềnh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.