Đường Thư Nghi cũng không quá bài xích chuyện này, chỉ là bồi dưỡng tình cảm thôi mà, phải ở cùng một chỗ thì mới bồi dưỡng được chứ. Giờ phút này, Đường Thư Nghi đang ngồi trong thư phòng để xem sổ sách, Tiêu Hoài ngồi cách nàng không xa, cầm bút vẽ tranh, mà người ở trên bức tranh, là một nữ tử đang đọc sổ sách.
Sau khi Đường Thư Nghi xử lý sổ sách xong, nàng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn còn đang nghiêm túc ở đó vẽ tranh, nàng nói: "Đây vẫn là lần đầu ta thấy quốc công gia vẽ tranh."
Tiêu Hoài ngẩng đầu, vẫy tay với nàng, Đường Thư Nghi đứng dậy đi qia, nhìn thấy nữ tử trên bức tranh là mình, trên mặt không nhịn được mà nở một nụ cười.
Tiêu Hoài nhìn nàng, hói: "Như thế nào?"
"Đẹp lắm." Đường Thư Nghi thật lòng nói, quả thật Tiêu Hoài vẽ rất đẹp.
"Nhưng ta lại cảm thấy vẫn chưa hoàn hảo lắm." Tiêu Hoài cau mày nói. "Bức tranh này ta vẫn chưa vẽ ra được khí chất mê người của phu nhân."
Đường Thư Nghi: "........"
Được rồi, hắn thật sự biết nói chuyện mà. Ai mà chẳng thích nghe mấy lời mật ngọt, nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi càng rạng rỡ hơn: "Là do quốc công gia yêu cầu bản thân quá cao thôi."
"Phu nhân có muốn vẽ thử không?" Tiêu Hoài hỏi.
"Được."
Tiêu Hoài nghiêng người, Đường Thư Nghi đi lại chỗ của hắn, Tiêu Hoài đưa bút trong tay cho nàng, nhất thời Đường Thư Nghi lại không biết nên xuống tay ở chỗ nào.
"Chỗ này." Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622329/chuong-479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.