Lùi lại hai bước, hắn đè nén trái tim đang đập dữ dội, nói: "Quận chúa không cần khách khí với ta, về sau.... về sau chúng ta.....".
Chúng ta sẽ thế nào, hắn cuối cùng vẫn không nói được. Có chút hoảng loạn mà sờ vào trong tay áo, lấy một chiếc trâm ngọc xanh biếc óng ánh ra, duỗi tay đưa cho nàng ấy, "Tặng... tặng quận chúa."
Giai Ninh quận chúa hạ mắt xuống nhìn ngón tay mảnh khảnh đang cầm lấy trâm ngọc tinh xảo, tay và trâm ngọc đều rất dễ nhìn. Nàng ấy mỉm cười cầm lấy trâm ngọc nói, "Rất đẹp, ta rất thích."
Tiêu Ngọc Thần nhe răng cười, hôm qua hắn ở nhà kho chọn lựa một lúc lâu, mới chọn được chiếc trâm này. May mà giai nhân cũng thích.
Giai Ninh quận chúa giơ tay cài trâm lên tóc của mình, mỉm cười với Tiêu Ngọc Thần. Nụ cười của mỹ nhân giống như ánh mặt trời thiêu đốt của mùa xuân, tỏa sáng rực rỡ hơn bất kỳ loài hoa nào trong nhà ấm. Trái tim Tiêu Ngọc Thần bất giác lại đập dữ dội.
Lúc này, Giai Ninh quận chúa đưa một miếng ngọc bội qua, nhẹ giọng nói: "Tặng thế tử."
Ngọc bội làm từ dương chi ngọc thạch, có vân màu xanh nhạt, thật đúng là tao nhã. Tiêu Ngọc Thần nhận lấy, cúi đầu cởi ngọc bội trên eo xuống, thay thế bằng miếng ngọc bội mới, sau đó hai người nhìn nhau mỉm cười.
"Quận chúa mang một ít hoa trở về." Tiêu Ngọc Thần khụ một tiếng nói.
Giai Ninh quận chúa mỉm cười: "Được. Thế tử thích loại hoa nào?"
"Hải đường."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622297/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.