Ngày hôm sau ăn sáng xong, Đường Thư Nghi phái người quan sát động tĩnh của phủ Lễ Quốc Công, biết lão Lễ Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa đã xuất phát, nàng liền dẫn Tiêu Ngọc Thần ra cổng đón họ, để thể hiện bọn họ rất coi trọng mối hôn sự này.
Sau khi lão Lễ Quốc Công phu nhân và Giai Ninh quận chúa đến, nhìn thấy Đường Thư Nghi đích thân đến cửa nghênh đón, đều vội vàng xuống xe. Đường Thư Nghi dẫn Tiêu Ngọc Thần đi về phía trước, mấy người hành lễ chào nhau. Tiêu Ngọc Thần trước tiên hành lễ với lão Lễ Quốc Công phu nhân, "Lão phu nhân bình an."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân cười chẳng thấy trời đất đâu, không ngừng nói: "Được được được."
Tiêu Ngọc Thần lại hành lễ với Giai Ninh quận chúa, "Quận chúa."
Giai Ninh quận chúa vội vàng hành lễ lại, "Tiêu thế tử."
Đường Thư Nghi và Lão Lễ Quốc Công phu nhân thấy vậy, đều đứng ở bên cạnh mỉm cười. Tiêu Ngọc Thần và Giai Ninh quận chúa đều đỏ mặt.
"Bên ngoài lạnh, mau vào trong ngồi thôi." Đường Thư Nghi vừa đỡ lão Lễ Quốc Công phu nhân vừa nói.
Mấy người lại cùng nhau ngồi kiệu nhỏ đến hậu viện, vào Thế An Uyển, ngồi ở sảnh đường hàn huyên vài câu, Đường Thư Nghi bảo Tiêu Ngọc Châu dẫn Giai Ninh quận chúa đi chơi, Tiêu Ngọc Thần cũng nói hắn có việc phải làm, sau đó rời đi.
Đường Thư Nghi nhìn bóng lưng ba người bọn họ lần lượt rời đi, cười nói: "Giai Ninh và Ngọc Thần nhà ta quả nhiên rất có duyên phận."
Lão Lễ Quốc Công phu nhân cũng mỉm cười: "Còn không phải sao."
Đường Thư Nghi quay đầu nhìn Lão Lễ Quốc Công phu nhân, "Nếu ngài không ngại Ngọc Thần nhà ta ngốc nghếch, vậy định hôn sự cho hai người bọn nó có được không?"
Lão Lễ Quốc Công phu nhân trong lòng cười như nở hoa, nhưng ngại vì nhà mình là đằng nữ không thể biểu hiện quá gấp gáp mới không cười ra tiếng, nhưng nếp nhăn trên mặt vẫn nhiều hơn vài đường.
Bà ấy nói: "Giai Ninh nhà ta, mẫu thân mất sớm, lúc trước chịu không ít khổ, mong Quốc Công phu nhân chiếu cố nhiều hơn."
"Là chuyện nên làm, ta ngay từ lần đầu tiên gặp mặt đã rất thích Giai Ninh, về sau nhất định coi nàng ấy như thân nữ nhi." Trái tim Đường Thư Nghi cuối cùng cũng rơi xuống vị trí ban đầu. Nàng lại nói: "Vậy ta tìm người xem bát tự cho hai đứa nó?"
"Được." Lão Lễ Quốc Công phu nhân nói bát tự của Giai Ninh quận chúa ra, Đường Thư Nghi cũng nói bát tự của Tiêu Ngọc Thần, sau đó hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
Bên này, Tiêu Ngọc Châu, Giai Ninh quận chúa còn có Tiêu Ngọc Thần bước ra khỏi sảnh đường, mới đi được vài bước, Tiêu Ngọc Châu đột nhiên ai da một tiếng nói: "Muội đột nhiên nhớ tới còn có chuyện chưa làm, quận chúa, trước để đại ca muội nói chuyện với tỷ một lúc được không?"
Giai Ninh quận chúa không biết nên khóc hay nên cười, vở kịch này diễn quá qua loa rồi đi!
Tiêu Ngọc Thần lại vô cùng xấu hổ, hắn chắp tay về phía Giai Ninh quận chúa nói: "Hoa trong nhà ấm của phủ vừa hay đến mùa nở rộ, ta dẫn quận chúa đi xem."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-446.html.]
Sau đó, nàng ấy quay lại nói với Tiêu Ngọc Châu: "Ngọc Châu muội muội mau đi làm chuyện của muội đi."
Tiêu Ngọc Châu gật đầu, liếc mắt nhìn Tiêu Ngọc Thần ý bảo hắn biểu hiện cho tốt, sau đó nhanh chóng rời đi. Tiêu Ngọc Thần lại xấu hổ một hồi, làm ra động tác mời: "Quận chúa, xin mời."
Giai Ninh quận chúa gật đầu, sau đó hai người bọn họ sánh vai chậm rãi đi về phía sau hoa viên. Mùa đông lúc nào cũng có nhiều gió, một trận gió lạnh thổi qua, Giai Ninh quận chúa kéo áo choàng lại, Tiêu Ngọc Thần lại bước một bước sang một bên, chắn gió cho nàng ấy.
Giai Ninh quận chúa hơi đỏ mặt: "Cảm tạ thế tử."
"Không cần."
Tiếp theo hai người liền rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng bước chân sột soạt đồng hành hai bên trái phải của bọn họ. Trong bầu không khí ái muội mang theo chút ngượng ngùng, Tiêu Ngọc Thần niết tay, sau đó nói: "Tiết trời mùa đông ở Phong Xuyên thế nào, có lạnh như Thượng ở Thượng Kinh không?"
Phong Xuyên là đất phong của Đoan thân vương.
"Phong Xuyên ấm hơn Thượng Kinh một chút, nhưng ẩm ướt hơn nhiều." Giai Ninh quận chúa nói.
"Lúc trước ta ra ngoài ngao du, vốn dĩ định đến Phong Xuyên. Đột nhiên nhận được tin phụ thân ta vẫn còn sống, liền không đi nữa."
"Lúc thế tử ngao du thiên hạ, đã từng đi đến đâu?"
Tiêu Ngọc Thần vừa đi về phía trước, vừa kể lại một vài chuyện thú vị xảy ra trong lúc hắn ngao du, bất tri bất giác mà đến nhà ấm. Hai người bước vào trong, nha hoàn tuỳ tùng của hai người đều biết ý dừng ở bên ngoài. Toàn bộ không gian chỉ còn lại hai người, bầu không khí đột nhiên lại trở nên ái muội.
Trong nhà ấm đốt rất nhiều chậu than, không lâu sau thân thể hai người đều trở nên ấm áp dễ chịu. Giai Ninh quận chúa cảm thấy nóng, duỗi tay cởi áo choàng ra, nhưng cũng không biết là vì căng thẳng hay vì gì khác, nàng ấy có làm thế nào cũng không cởi ra được.
Tiêu Ngọc Thần thấy vậy nói: "Ta giúp quận chúa."
"Được."
Giai Ninh quận chúa buông tay ra, Tiêu Ngọc Thần tiến lên hai bước, vươn tay gỡ nút thắt bị thắt chặt lại kia. Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, thình thịch, cả hai trái tim đều đập nhanh. Bàn tay của Tiêu Ngọc Thần còn khá linh hoạt, một lát sau liền gỡ được nút thắt.
"Cảm tạ thế tử." Giai Ninh quận chúa nói.
Giờ khắc này mặt nàng ấy nóng ran, những năm gần đây nàng ấy hành sự càng lúc càng trầm ổn, hiếm khi có những lúc thất thố như thế này. Tiêu Ngọc Thần cũng không khá hơn là bao, hắn không chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, mà giờ khắc này hắn còn cảm thấy cả người nóng ran.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]