Thuý Vân đi ra ngoài, Đường Thư Nghi nói với Thuý Trúc đang đứng ở bên cạnh: "Ai ai cũng chạy đến phủ chúng ta, bọn họ không sợ Hoàng đế có ý kiến với bọn họ sao?"
Thuý Trúc không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể cười.
Ngày hôm sau, Ngô nhị phu nhân đến. Đường Thư Nghi mỉm cười hàn huyên với nàng ta, sau đó Ngô nhị phu nhân lại nói đến chuyện kết hôn, nhìn trúng Đại nhi tử phong thần tuấn lãng nhà nàng.
Đường Thư Nghi cũng không còn sức châm chọc nữa, thật sự cảm thấy trong nhà có Hoàng hậu, công tử ca trong Thượng Kinh tuỳ tiện bọn họ lựa chọn sao? Đương nhiên, mặt ngoài nàng vẫn nở nụ cười nói, chuyện hôn sự của nhi nữ nàng không thể làm chủ, còn cần Tiêu Hoài quyết định.
Sắc mặt Ngô phu nhân không tốt rời đi, ngày hôm sau Đường Thư Nghi bắt đầu truyền ra bên ngoài nàng bị bệnh, không thể tiếp khách.
Ngự thư phòng trong cung.
Hoàng đế nghe Tiêu Khang Thịnh bẩm báo: "Đại phu nhân của phủ Thái phó đến phủ Vĩnh Ninh hầu, sau đó Đại hoàng tử phi gửi thiếp thư mời Vĩnh Ninh Hầu phu nhân, ngày hôm sau Vĩnh Ninh Hầu phu nhân đến phủ Đại hoàng tử. Hôm qua, Ngô phu nhân cũng đến phủ Vĩnh Ninh hầu, hôm nay Vĩnh Ninh Hầu phu nhân nói nói mình bị bệnh không thể tiếp khách."
"Ầm!"
Hoàng đế nghe hội báo xong, đập chén trà bên người xuống đất, "Trẫm còn chưa chết! Bọn họ muốn làm gì? Đi, gọi hai kẻ nghịch tử kia đến đây cho trẫm, ta muốn hỏi xem bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì."
Tiêu Khang Thịnh vội vàng chạy ra ngoài, phái tiểu thái giám gọi người tới. Một lúc sau, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vội vã đi tới, hai người bước vào ngự thư phòng, Hoàng đế nhìn thấy bọn họ, lại ném một chén trà xuống dưới chân bọn họ.
Hai người vội vàng quỳ xuống.
Hoàng đế đi tới trước mặt bọn họ, cúi đầu nhìn xuống hai người bọn họ, nói: "Muốn làm Hoàng đế? Muốn thay thế trẫm?"
"Không dám."
"Nhi thần không dám."
Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vội vàng dập đầu, Hoàng đế dùng ánh mắt thâm trầm nhìn hai người nói: "Vậy các ngươi đến phủ Vĩnh Ninh hầu để làm gì?"
Đại hoàng tử và Tam hoàng tử đều cúi đầu không lên tiếng, cơn tức trong lòng Hoàng đế càng lúc càng lớn, y giơ chân lên đá mỗi tên một cái, sau đó nói: "Cút về đóng cửa suy nghĩ đi, không có sự đồng ý của trẫm, không được phép ra ngoài."
Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, Hoàng đế vội vàng nhìn dáng vẻ hốt hoảng của hai người bọn họ, nhắm mắt lại, ông trời đang trừng phạt y.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-383.html.]
Hít một hơi thật sâu, y nói với Tiêu Khang Thịnh: "Gọi một vài vị quan nội các đến đây."
Nhìn vào tình thế hiện tại, khả năng Tiêu Hoài đánh hạ Nhu Lợi quốc rất lớn, y phải chuẩn bị trước, nên tiếp quản Nhu Lợi quốc như thế nào.
Sau khi Đường Thư Nghi cáo bệnh, cuộc sống của nàng yên tĩnh hơn rất nhiều. Bây giờ nàng mỗi ngày đều xem sổ sách, dạy dỗ Lý Cảnh Tập và Tiêu Ngọc Châu. Chớp mắt đã trôi qua mấy tháng, thời tiết cũng dần trở nên lạnh hơn.
Ngày hôm nay, Triệu quản gia vội vàng đến Thế An Uyên bẩm báo: "Phu nhân, đã điều tra ra chuyện Hà Tư Nguyên giả c.h.ế.t và vào cung làm thị vệ."
Vừa nói, hắn vừa đưa một tập tư liệu lên, trong đó ghi rõ Hà Tư Nguyên tìm ai làm hộ tịch giả, sau này lại tìm ai vào cung làm thị vệ.
"Bằng chứng vật chứng và nhân chứng liên quan, lão nô đều đã sắp xếp ổn thoả." Triệu quản gia nói.
"Được." Đường Thư Nghi mỉm cười nói, lần này không sợ thất bại.
Bên ngoài có tiếng huyên náo, sau đó Thuý Trúc vén rèm cửa đi vào, hưng phấn nói: "Phu nhân, Hầu gia đánh hạ Nhu Lợi quốc rồi."
"Ngươi lấy tin tức ở đâu?" Đường Thư Nghi hỏi.
Thuý Trúc trong lòng hưng phấn, nàng ấy không phát hiện giọng điệu của Đường Thư Nghi quá bình tĩnh, nàng ấy nói: "Lính truyền tin rao khắp đường."
Nói rồi nàng ấy mô phỏg tiếng hét của lính truyền tin: "Biên quan đại thắng, Vĩnh Ninh Hầu đánh hạ Nhu Lợi quốc."
Đường Thư Nghi thấy nàng ấy bắt chước chẳng ra cái gì cả, không nhịn được mà bật cười. Lúc này, rèm cửa lại bị vén lên, Tiêu Ngọc Châu chạy vào, hưng phấn hỏi: "Nương, cha sắp về rồi sao?"
Tin tức Vĩnh Ninh Hầu Tiêu Hoài đánh hạ Nhu Lợi quốc, sau khi được lính truyền tin truyền khắp nẻo đường, toàn bộ Thượng Kinh trong nháy mắt đều biết được. Lão bách tính reo hò nhảy múa, văn nhân học tử cảm thấy phấn chấn trong lòng. Đầu óc của các quyền quý chính khách bắt đầu điên cuồng xoay chuyển.
Giờ khắc này, Hoàng đế ngồi trong ngự thư phòng, nghe lính truyền tin bẩm báo: "Mười ngày trước, Hầu gia dẫn quân tấn công thủ phủ của Nhu Lợi quốc, Dung vương Nhu Lợi Quốc g.i.ế.c Hoàng đế của Nhu Lợi quốc, mở cổng thành nghênh đón binh lính Hầu gia vào thành. Đây là thư tín của Hầu gia."
Lính truyền tin dâng thư lên, Tiêu Khang Thịnh nhận lấy bức thư đưa cho Hoàng đế, tay Hoàng đế kích động đến mức phát run. Đánh hạ Nhu Lợi quốc là di nguyện của tiên hoàng, bây giờ cuối cùng y đã sáp nhập Nhu Lợi quốc vào lãnh thổ của Đại Càn Triều.
Tiên hoàng từng nói, sáp nhập Nhu Lợi quốc về Đại Càn Triều chính là đại sự thiên thu, nếu y có thể hoàn thành chuyện này, chiến công của y vĩnh viễn được ghi lại trong sử sách của Đại Càn.
Kể từ khi kế vị đến nay, y luôn đòi hỏi chính mình phải làm một vị minh quân, mặc dù việc này rất khó khăn, nhưng y tự cảm thấy mình đã làm rất tốt, bây giờ Tiêu Hoài lại đánh hạ Nhu Lợi quốc, y có thể gọi là minh quân thiên cổ.
Trong lòng Hoàng đế nhất thời kiêu hãnh không thôi, nhất thời lại cảm khái vạn phần. Xé mở phong thư, lấy lá thư bên trong ra, từng chữ cứng cáp hữu lực của Tiêu Hoài khiến đại não của y lấy lại một tia bình tĩnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]