Đến Vương phủ, nhìn thấy Lý Cảnh Tập và Thái phi, nàng liền kể lại chuyện kia. Thái phi nghe xong, thở dài một hơi nói: "Chuyện năm đó, hóa ra là như thế này."
Còn Lý Cảnh Tập, sau khi nghe xong toàn bộ sự việc, siết chặt nắm đấm, không nói cũng không động đậy. Đường Thư Nghi thấy vậy, trong lòng nàng cũng vô cùng khó chịu, nàng nhìn Lý Cảnh Tập nói: "Chân tướng của sự việc cuối cùng cũng được sáng tỏ, người bị oan cũng sắp được rửa sạch oan khuất, cũng… coi như là một chuyện tốt."
Thái phi cũng nói: "Đúng vậy, Minh gia bởi vì chuyện năm đó mà cả nhà bị lưu đày, sau khi chuyện này kết thúc, bọn họ mới có thể trở về."
Lý Cảnh Tập biết mọi người đang an ủi mình, buông nắm đ.ấ.m ra, sau đó đứng dậy hành lễ với Đường Thư Nghi, "Cảm tạ phu nhân ra tay giúp đỡ."
Nếu không có Đường Thư Nghi, cậu bé không biết đến lúc nào mới rửa sạch oan khuất của mẹ ruột.
Đường Thư Nghi xua tay: "Giữa chúng ta không cần như vậy."
Lý Cảnh Tập: "Vâng, sư phụ."
Đường Thư Nghi mỉm cười bảo cậu bé ngồi xuống, "Sau khi sự việc nổ ra, Hoàng thượng có lẽ sẽ triệu kiến ngươi, đến lúc đó ngươi tuỳ cơ ứng biến là được."
Lý Cảnh Tập gật đầu, cậu bé hiếu, đây là bảo cậu bé tiếp tục ngủ đông.
Đường Thư Nghi tán gẫu với Thái phi một lúc rồi mới đứng dậy rời đi, Thái phi bảo Lý Cảnh Tập tiễn hai người. Lúc gần chia tay ở cổng, Tiêu Ngọc Châu nhỏ giọng nói với Lý Cảnh Tập: "Nương muội nói, không thể vì sai lầm của người khác mà trách chính mình. Chuyện xấu đều là bọn họ gây ra, không liên quan gì đến huynh, huynh cũng đừng quá buồn."
Lý Cảnh Tập nghiêm túc gật đầu: "Huynh nhớ rồi."
Tiêu Ngọc Châu lại mỉm cười với cậu bé, sau đó đi theo Đường Thư Nghi lên xe ngựa. Lý Cảnh Tập nhìn xe ngựa của bọn họ đi xa, mới quay người rời đi. Thật ra cậu bé cũng không quá buồn, cậu bé chỉ hận, hận Mẫn phi mẫu phi của Đại hoàng tử, hận nàng ta ra tay độc ác hại c.h.ế.t mẫu thân của mình.
Cậu bé cũng hận Hoàng đế, hận y lòng dạ hẹp hòi, tư lợi ích kỷ. Người khác đều có thể đoán ra, mẫu thân của cậu bé bị người khác hãm hại, nhưng Hoàng đế lại không điều tra, còn lưu đày cả nhà ngoại công của cậu bé.
Đường Thư Nghi về phủ, hỏi Tiêu Ngọc Châu: "Nếu bây giờ chúng ta vạch trần sự việc, liệu có sơ hở nào không?"
Tiêu Ngọc Châu cau mày, suy nghĩ một hồi, nói: "Nếu con là Mẫn phi, có thể nói cung nữ kia nói nhảm, dù sao chuyện này cũng trôi qua nhiều năm như vậy, người cũng đã c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t không có đối chứng."
Đường Thư Nghi nghe xong mỉm cười hài lòng: "Đúng vậy, vậy chúng ta phải làm sao nếu như Mẫn phi không chịu thừa nhận?"
Tiêu Ngọc Châu lại cau mày, qua một lúc, con bé lắc đầu: "Con không biết."
Đường Thư Nghi giảng giải với con bé: "Gặp phải chuyện đã biết trước kết quả, chúng ta nghĩ cách tìm chứng cứ chứng minh là được. Chính là cho dù tìm không ra chứng cứ có ích, chúng ta có thể tạo ra chứng cứ."
Tiêu Ngọc Châu nghiên túc lắng nghe, Đường Thư Nghi nói tiếp: "Trong chuyện này, cung nữ hạ thuốc mê chính là nhân chứng mấu chốt, còn có một nhân chứng mấu chốt nữa, đó chính là thanh mai trúc mã của Mẫn phi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-382.html.]
"Không phải hắn ta đã c.h.ế.t rồi sao?" Tiêu Ngọc Châu hỏi.
Đường Thư Nghi: "Đúng vậy, nhưng mặc dù những người đã chết, nhưng dấu vết để lại có thể vẫn còn ở đó. Ví dụ, nếu có người chứng minh rằng năm đó hắn giả chết, năm đó ai đã sắp xếp cho hắn vào cung, hơn nữa người nhà của hắn chắc chắn biết được không ít chuyện."
Tiêu Ngọc Châu nghe lời nói của nàng, ánh mắt thán phục: "Nương người quá lợi hại."
Đường Thư Nghi vuốt trán nói: "Trước khi làm gì đó, cho dù không thể đảm bảo mọi thứ đều hoàn hảo, cũng phải dùng hết mọi khả năng chuẩn bị càng nhiều càng tốt."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng, sau đó gọi Triệu quản gia đến phân phó hắn điều tra vị biểu ca thanh mai trúc mã kia của Mẫn phi.
Triệu quản gia nhận được lệnh liền rời đi, Đường Thư Nghi lại nói với Tiêu Ngọc Châu: "Chuyện trôi qua nhiều năm như vậy, phỏng chừng điều tra cũng không dễ dàng, sẽ mất rất nhiều thời gian. Nhưng chúng ta cũng không vội, đợi cha con khải hoàn về triều lại vạch trần chuyện này, như vậy càng thú vị hơn."
Tiêu Ngọc Châu vừa nghe nàng nhắc đến Tiêu Hoài, ánh mắt sáng lên, "Khi nào cha trở về?"
Đường Thư Nghi nhún vai: "Làm sao ta biết được."
"Con viết thư cho cha, hỏi xem khi nào cha về Thượng Kinh." Nói rồi con bé đứng dậy đi đến thư phòng viết thư, Đường Thư Nghi dựa lưng vào ghế thở dài một hơi, con đường phía trước thật m.ô.n.g lung!
.......
Đường Thư Nghi đoán không sai, sự việc đã trôi qua quá lâu, dấu vết đã bị phủ Thái phó xóa sạch, Triệu quản gia trước giờ luôn làm việc rất hiệu quả, cũng phải điều tra hơn mười ngày mới đến báo cáo tình hình.
"Lão nô điều tra nhiều ngày mới điều tra ra muội muội nương gia của phu nhân Thái phó gả cho Hà gia ở Bảo Châu. Nhiều năm trước, đại gia Hà Thành Bình của Hà gia cũng là huynh đệ kết nghĩa của Thái phó đến Thượng Kinh, năm đó ở trong phủ Thái phó. Nghe nói, khi đó quan hệ giữa Mẫn phi và Đại công tử của Thành Bình - Tư Nguyên vô cùng mật thiết.”
“Sau đó, với sự giúp đỡ của Thái phó, Hà Thành Bình tìm được việc vặt ở Thượng Kinh. Chỉ là không lâu sau, Đại công tử Tư Nguyên của ông ta bị bệnh chết."
"Tình hình hiện tại của Hà gia thế nào?" Đường Thư Nghi hỏi.
Triệu quản gia: "Trước khi Minh phi xảy ra chuyện, Hạ Thành Bình cáo quan về quê. Bây giờ hẳn là ở Bảo Châu, cụ thể cần điều tra thêm."
Đường Thư Nghi ừm một tiếng: "Người Hà gia sẽ không làm chứng, dù sao khi sự việc bại lộ, Hà gia cũng coi như xong. Điều tra xem làm sao Tư Nguyên có thể vào cung làm thị vệ. Hộ tịch của hắn ta chắc chắn là giả, nếu vậy làm sao hắn ta lấy được hộ tích đó?"
"Vâng."
Triệu quản gia trả lời rồi rời đi, Thuý Vân cầm một thiếp thư đi tới. Đường Thư Nghi cầm lấy xem, là nương gia đệ muội của Hoàng hậu, Ngô nhị phu nhân.
Có chút không kiên nhẫn ném thiếp thư lên bàn, nàng nói: "Gặp đi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]