Đoan thân vương có chút hoảng hốt đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa, hắn ta quay đầu lại nhìn tỷ đệ Giai Ninh quận chúa nói: "Trở về ta sẽ viết tấu xin phong Cảnh Hạo làm thế tử."
Giai Ninh quận chúa và Lý Cảnh Hạo nghe thấy lời này, trên mặt bọn họ không lộ ra thần sắc vui mừng mà chỉ nhàn nhạt. Bọn họ biết rõ phụ thân sở dĩ làm như vậy là vì áp lực từ Hoàng thượng.
Cảm giác xấu hổ lại quét qua cả người Đoan thân vương, hắn ta sải bước đi ra ngoài. Hắn ta không hiểu, hai tỷ đệ bọn họ khi ở trong đất phong hiền như mèo, sau khi đến Thượng Kinh, tại sao lại đột nhiên lộ ra móng vuốt.
Mà Giai Ninh quận chúa nhìn tấm lưng hoảng loạn của hắn ta, thở dài một hơi, nỗi oan ức tích tụ nhiều năm cuối cùng cũng tiêu tan đi một chút. Khi mẫu phi nàng ấy qua đời, nàng ấy mới chỉ mới bốn tuổi, mà Đoan thân vương phi hiện tại, Triệu Thi Nhu, sau khi mẫu phi nàng ấy mất được một năm liền vào Vương phủ.
Lúc đó nàng ấy chỉ mới năm tuổi, cho dù có thông minh đến đâu cũng không đấu lại người lớn. Mà bên ngoài Triệu Thi Nhu biểu hiện có vẻ nhu nhược, nhưng thật ra, nàng ta tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn nham hiểm, qua nhiều năm quản lý, trong Vương phủ đều là người của nàng ta, mà phụ vương tốt của bọn họ lại nơi chốn bảo vệ nàng ta. Tỷ đệ bọn họ ở đất phong chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng bây giờ đã đến Thượng Kinh, Triệu Thi Nhu ở đây không có quan hệ, Hoàng thượng cũng không đứng về phía nàng ta, cho nên tỷ đệ hai người đương nhiên không sợ. Còn có Lâm Ngọc Tuyền kia, khoảng thời gian trước nàng ấy mới nghe nói tới.
Lần này, nếu phụ phương tốt của nàng vẫn còn chấp mê bất ngộ, vậy cứ để hắn ta vẫn luôn hồ đồ đi.
Đoan thân vương rời khỏi phủ Lễ Quốc Công, một cơn gió thổi tới, làm cho mép trường bào của hắn ta bay lên, cũng khiến đầu óc hắn ta thanh tỉnh rất nhiều. Nhìn lại tấm bảng trên cổng phủ Lễ Quốc Công, hắn ta nhớ lại những gì phụ thân hắn ta nói trước khi chết:
"Ta khảo sát lâu lắm rồi, mới định trưởng nữ của phủ Lễ Quốc Công làm thê tử cho ngươi. Nhược Hoa lớn hơn ngươi ba tuổi, hành sự ổn trọng, về sau ngươi phải nghe lời nó nhiều hơn, có biết không?"
Lúc đó hắn ta gật đầu, phụ vương hắn ta lại nói: "Sau này phu thê các ngươi cùng nâng đỡ nhau, ta không cần ngươi có thành tựu lớn gì, có thể giữ được phần cơ nghiệp này của Vương phủ là được. Ngươi là nam tử, phải gánh vác trách nhiệm, yêu thương thê nhi."
Sau khi phụ vương qua đời, có một đoạn thời gian dài, hắn đều coi vợ cả là chỗ dựa, đoạn thời gian đó, là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của phu thê họ. Chỉ là sau này, hắn ta càng ngày càng chán ghét sự quản giáo của vợ cả với mình, mà khi đó Triệu Thi Nhu dịu dàng hiểu ý vẫn là ngoại thất, hắn ta lại càng thêm chán ghét vợ cả, thậm chí về sau mâu thuẫn giữa họ đã đến độ không thể nào hàn gắn.
Cho dù là vậy, hắn ta cũng thật sự không nghĩ tới nàng ấy sẽ vì khó sinh mà chết.
Thu hồi suy nghĩ, hắn ta xoay người lên ngựa, âm thầm lẩm nhẩm ba chữ Lâm Ngọc Tuyền trong miệng, sau đó đánh ngựa rời đi. Trở về phủ Đoan thân vương ở Thượng Kinh, hắn ta đến thư phòng, đóng cửa lại không cho bất kỳ ai hầu hạ, lấy bút mực ra viết sổ con xin phong trưởng tử Lý Cảnh Hạo làm thế tử. Sau đó, hắn ta cưỡi ngựa vào cung, dâng sổ con cho Hoàng đế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-335.html.]
Hoàng đế sau khi nhìn thấy sổ con, khuôn mặt mang theo vẻ vừa lòng, cầm bút son viết một từ lên trên đó - chuẩn. Sau đó lại viết một đạo thánh chỉ phong Lý Cảnh Hạo làm thế tử của Đoan thân vương.
"Hoàng thúc mặc dù mất sớm, nhưng sinh thời đều làm xong mọi chuyện cho ngươi, có thể coi là hao tổn tâm huyết." Hoàng đế nhìn Đoan thân vương nói: "Trưởng nữ của phủ Lễ Quốc Công, gia thế, ngoại hình, tâm tính, lúc đó ở Thượng Kinh đều là nhất đẳng, chính là nghĩ nếu như đi theo người, có thể có thêm một người giúp ngươi. Nhưng ngươi xem ngươi đã làm gì?"
Đoan thân vương rũ đầu xuống nói: "Thần đệ đã biết."
"Đi xuống đi, sau này đối xử tốt với đôi nhi nữ của vợ cả ngươi."
Hoàng đế xua tay bảo Đoan thân vương ra ngoài, sau đó thở dài nói: "Hoàng thúc là người anh minh đến cỡ nào, lại sinh ra một kẻ hồ đồ như vậy."
Nói xong lời này, y nghĩ đến chính mình, lại buông xuống một tiếng thở dài, chẳng lẽ kiếp nạn của Lý gia bọn họ sắp đến rồi?
Thánh chỉ Hoàng thượng phong Lý Cảnh Hạo làm thế tử của Đoan thân vương, thái giám trong cung không đưa đến phủ Lễ Quốc Công, mà đưa đến phủ Đoan thân vương ở Thượng Kinh. Đoan thân vương bảo thái giám truyền chỉ đợi một lát, hắn ta sai người đến phủ Lễ Quốc Công gọi tỷ đệ Giai Ninh quận chúa đến tiếp chỉ.
Đoan thân vương phi không biết là ý chỉ gì, nhưng nàng ta dự cảm nó bất lợi với mình, lả lướt đứng bên cạnh Đoan thân vương, nhẹ giọng hỏi: "Vương gia, ý chỉ gì vậy?"
Đoan thân vương liếc mắt nhìn nàng ta, nữ nhân vẫn như thường ngày, thanh tú xinh đẹp, yếu đuối vô lực như thể bất cứ lúc nào cũng cần sự bảo vệ của hắn ta. Nhưng mà, bây giờ hắn ta lại cảm thấy nữ nhân này, không còn hợp tâm ý hắn ta như trước đây nữa.
Lâm Ngọc Tuyền, cái tên này lại hiện trong đầu hắn ta.
Hắn ta còn chưa hồ đồ đến nỗi mặc ai cũng có thể bày bố. Đối với một kẻ ích kỷ tư lợi mà nói, hắn ta chỉ nhìn thứ hắn ta muốn nhìn, chỉ biết những chuyện có lợi cho hắn ta, về phần còn lại, miễn là nó không nguy hại đến lợi ích của hắn ta, hắn ta sẽ không để trong lòng.
Lúc trước, những chuyện mà tỷ đệ Giai Ninh quận chúa gặp phải ở đất phong hắn ta hoàn toàn không biết gì cả sao? Cũng không phải như vậy. Chẳng qua chỉ là thấy người cũng chưa chết, không cần phải phí công sức quan tâm.
Nhưng bây giờ, tỷ đệ Giai Ninh quận chúa nhiều lần nhắc đến cái tên Lâm Ngọc Tuyền với hắn ta, cảm giác nguy cơ khiến tâm trí hắn ta minh mẫn hơn không ít. Đồng thời đối với vị vương phi điểm nào cũng hợp tâm ý hắn ta này trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác đề phòng mãnh liệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]