Đường Thư Nghi khẽ đỡ nàng ấy một cái, mỉm cười hỏi: "Vừa mới so đấu xong, có mệt không?"
"Không mệt." Hướng Ngũ vừa nói vừa đi đến bên Hướng phu nhân ngồi xuống, tư thế ngồi cũng không… duyên dáng giống những tiểu thư khác, không đến mức hào sảng khí thế, nhưng cũng ngay ngay thẳng thẳng, anh tuấn uy vũ.
Thấy nàng ấy như vậy, Đường Thư Nghi không khỏi nở nụ cười. Ban đầu, nàng thật sự không có ấn tượng tốt với cô nương này, nhi tử bị đánh gãy hai xương sườn, chỉ cần là người làm nương, phỏng chừng ấn tượng đối với người đánh cũng không tốt đến đâu được.
Chỉ là tiếp xúc vài lần, cảm thấy cô nương này cũng không tồi. Tính khí thẳng thắn không câu nệ tiểu tiết, mặc dù hơi thô bạo, nhưng không ảnh hưởng gì mấy.
Con người đều như vậy, nếu họ có ấn tượng xấu về một người, vậy người kia làm gì cũng đều sai, đều không tốt. Nhưng nếu ấn tượng tốt, rất nhiều thiếu sót có thể được dung thứ.
Lúc này Hướng Ngũ ngồi xuống lại nói: "Cuộc so đấu hôm nay, cũng coi như không mệt, so với lúc tiểu nữ luyện tập khi còn nhỏ thì dễ như ăn bánh."
Giọng nói của nàng ấy thanh nhẹ sảng khoái, Đường Thư Nghi không nhịn được lại bật cười, nàng hỏi: "Khi còn nhỏ ngươi luyện tập như thế nào?"
"Đứng tấn, nửa canh giờ đứng lên ngồi xuống. Vung roi, mỗi ngày năm nghìn cái."
Đường Thư Nghi trong lòng cảm khái, năng lực của một người chỉ cần đến mức được người khen ngợi chắc chắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622158/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.