Chương trước
Chương sau
Hướng phu nhân thấy vậy, đến gần nàng lại nói: "Không thì để Ngọc Minh tỉ thí với Tiểu Ngũ?"

Nụ cười trên mặt Đường Thư Nghi hơi dừng lại, sau đó làm như không có gì nói: "Được, ta xem nó có tiến bộ hay không."

Hướng phu nhân lại liếc mắt nhìn nàng, quay đầu thì thầm vài câu với nha hoàn bên người, nha hoàn mỉm cười rời đi. Một lúc sau, Tiêu Ngọc Minh và Hướng Ngũ đi tới giữa sân luyện võ.

Đường Thư Nghi bây giờ nghĩ ra, hài tử nhà mình có một số nơi không bằng người khác, phải dũng cảm chấp nhận và đối mặt. Không chỉ nàng cần đối mặt, mà Tiêu Ngọc Minh cũng phải đối mặt. Chỉ khi đối mặt với nó mới có thể phấn đấu để tiến bộ.

Trong đầu nàng đang suy nghĩ lung tung, Tiêu Ngọc Minh và Hướng Ngũ đã bắt đầu đánh nhau. Tiêu Ngọc Minh vẫn dùng dao, Hướng Ngũ dùng roi. Xem người khác so đấu nhiều, Đường Thư Nghi bây giờ cũng có thể nhìn ra chút môn đạo.

Lúc mới bắt đầu, Tiêu Ngọc Minh và Hướng Ngũ coi như ngang tài ngang sức, chiêu thức, sức mạnh và tốc độ của Tiêu Ngọc Minh đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây. Trong lòng Đường Thư Nghi cảm thấy có chút tự hào, nàng biết khoảng thời gian gần đây, Tiêu Ngọc Minh mỗi đêm đều chăm chỉ luyện võ, có thời gian rảnh liền đọc binh thư.

Chỉ cần chăm chỉ, cho dù là người có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ tiến bộ, chưa kể Tiêu Ngọc Minh cũng không ngốc một chút nào.

Mà trong sân luyện võ, càng đánh trong lòng Tiêu Ngọc Minh càng thấy bực bội, Hướng Ngũ hiển nhiên đang nhượng bộ hắn. Nam tử hán đại trượng phu, so đấu với người ta còn bị người ta nhượng bộ, nghĩ thôi cũng thấy mất mặt. Vung kiếm về phía Hướng Ngũ, hắn nói: "Không cần nhường ta."

Trong lòng tức giận, giọng điệu tự nhiên không tốt, Hướng Ngũ cũng không phải là người có tính khí tốt, hừ một tiếng quất roi về phía Tiêu Ngọc Minh, tốc độ sức mạnh đều hơn trước rất nhiều.

Tưởng nàng ấy muốn nhường sao, nếu không phải nương nàng ấy bảo nàng ấy nhường, nàng ấy mới nhường thôi.

Tiêu Ngọc Minh thấy vậy lập tức né tránh, may mắn tốc độ nhanh, nếu không đã bị nàng ấy quất vào người rồi. Chỉ là, trong lòng hắn thoải mái hơn rất nhiều, so đấu cả hai bên đều phải lấy bản lĩnh thật sự của mình ra đánh thì mới sảng khoái.

Khoảng thời gian này hắn đã tiến bộ rất nhiều, lần đầu tiên đánh với Hướng Ngũ, hắn gần như không có thực lực để chống trả, bây giờ có thế đánh vài chiêu với Hướng Ngũ. Hướng Ngũ cũng cảm nhận được sự tiến bộ của hắn, mỉm cười sảng khoái nói: "Ngươi được lắm, ngươi tiến bộ không ít, nhưng vẫn muốn đuổi kịp ta thì ngươi còn cần nỗ lực nhiều."

Bàn tay đang cầm chuôi đao của Tiêu Ngọc Minh siết chặt, sau đó tăng nhanh tốc độ công kích, hai người đánh nhau hừng hực khí thế. Hướng đại tướng quân đang ngồi ở bên sân luyện võ gật đầu, một thiếu niên bên cạnh hắn nói: "Không hổ là con cháu tướng môn, tiến bộ này đúng là thần tốc!"

Hướng đại tướng quân nhấp một ngụm trà, "Vẫn còn phải mài giũa tính tình, các ngươi bình thường chăm sóc hắn một chút."

Thiếu niên cười nói: "Vẫn đang chăm sóc hắn."

Còn không phải đang chăm sóc sao, mấy người bọn họ bây giờ gần như đều coi vị công tử ca Hầu môn này như gã sai vặt mà sai sử. Bình thường so đấu với hắn, ra tay cũng không lưu tình. Aiz, chỉ sợ sau này hắn trưởng thành rồi báo thù.

Cuộc so đấu trong sân luyện võ thuật sắp đến hồi kết, Tiêu Ngọc Minh chân tay đã bắt đầu lúng túng. Chỉ thấy Tiêu Ngọc Minh vung d.a.o về phía Hướng Ngũ, bước chân của Hướng Ngũ khẽ di chuyển, xoay tay vung roi quấn quanh cánh tay của Tiêu Ngọc Minh, sau đó nàng ấy dùng lực kéo mạnh một cái, Tiêu Ngọc Minh đau đớn, con đao trong tay rơi xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/chuong-307.html.]

Hướng Ngũ cầm roi, ôm quyền về phía Tiêu Ngọc Minh, "Nhường rồi."

Tiêu Ngọc Minh cũng ôm quyền về phía nàng ấy nói: "Là kỹ nghệ của ta không bằng người."

"Ngươi đã tiến bộ rất nhanh, ta chưa bao giờ thấy có ai có tốc độ tiến bộ nhanh như ngươi." Hướng Ngũ đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Minh, cùng hắn đến bên sân luyện võ, "Vấn đề của ngươi bây giờ là không thể sử dụng chiêu thức linh hoạt, hơn nữa tốc độ vẫn chưa đủ nhanh. Về mặt tốc độ, ngươi chỉ có thể khắc khổ tu luyện, về mặt chiêu thức, người cần trau chuốt..."

Hướng Ngũ nói kinh nghiệm của mình với Tiêu Ngọc Minh, Tiêu Ngọc Minh cẩn thận lắng nghe. Vừa nãy bởi vì lại thua Hướng Ngũ mà cảm thấy mất mặt, bây giờ không còn cảm thấy như vậy nữa. Cũng không phải chưa từng thua qua, quan trọng là thắng như thế nào.

Đường Thư Nghi và Hướng phu nhân đứng ở một góc của sân luyện võ nhìn Tiêu Ngọc Minh và Hướng Ngũ, thấy hai người đã so đấu xong, bọn nàng cũng rời đi trở về nội viện.

"Tướng quân ta mấy ngày nay thường khen Ngọc Minh, nói tiến bộ nhanh còn biết nhẫn nhịn, cũng biết chịu khổ."

Hướng phu nhân có chút xấu hổ, bảo Hướng Ngũ so đấu với Tiêu Ngọc Minh là nàng ấy đề xuất. Nàng ấy vốn dĩ nghĩ, để Hướng Ngũ nhường Tiêu Ngọc Minh một ít, cuối cùng để Tiêu Ngọc Minh thắng. Nhưng không ngờ Hướng Ngũ lại không nghe lời, còn đánh bại Tiêu Ngọc Minh.

Cho dù khi Đường Thư Nghi nhìn hài tử nhà mình mang theo lăng kính tám trăm độ đi chăng nữa, nhưng hài tử nhà mình rốt cuộc như thế nào, trong lòng nàng cũng vô cùng rõ ràng. Tiêu Ngọc Minh có tiềm năng, nếu chỉ dạy tốt thì có thể trở thành tài, nhưng bây giờ chắc chắn không phải là nhân tài.

"Mấy năm trước ta không quản giáo nó nghiêm khắc, nó là là đứa có tính bướng bỉnh, trì hoãn không ít thời gian, còn phải nhọc lòng đại tướng quân." Nàng nói.

Hướng phu nhân mỉm cười: "Nên làm."

......

Hai người trò chuyện rồi đến hậu viện, đã gần tới giờ ăn trưa, Hướng phu nhân giữ Đường Thư Nghi ở lại trong phủ đại tướng quân ăn cơm, Đường Thư Nghi cũng không từ chối. Đến viện của Hướng phu nhân, vừa ngồi xuống liền có bà tử đến báo, nói tam phòng Hướng gia đến lấy đồ.

Nghe xong lời này, Hướng phu nhân nhẹ giọng nói: "Nói cho nàng ta, ta bên này đang có khách, thiếu thứ gì vào lấy rồi đi là được."

Ma ma trả lời rồi rời đi, Hướng phu nhân nói với Đường Thư Nghi: "Khoảng thời gian trước trong phủ phân gia, lộn xộn một hồi, mấy ngày nay với thanh tĩnh lại."

Đường Thư Nghi nói: "Cây to phân nhánh, nên phân ra."

Lúc trước Tiêu Ngọc Minh và Hướng Ngũ đánh nhau, nguyên nhân là bởi vì cô nương tam phòng của Hướng gia, sau đó là công tử tam phòng Hướng gia nói những lời không nên nói. Có thể thấy, tam phòng Hướng gia này không biết yên phận.

Hai người uống trà tán gẫu một lúc, Hướng Ngũ đi tới. Nàng ấy đã thay y phục, khác với bộ y phục lúc trước nàng ấy mặc ở sân luyện võ, chỉ là vẫn khác với trường váy tay rộng của những cô nương khác thường mặc, tay áo của nàng ấy hẹp hơn, và váy chỉ dài đến mắt cá chân. Nhưng nhìn vào lại thấy gọn gàng nhanh nhẹn.

"Hầu phu nhân." Hướng Ngũ chắp tay hành lễ với Đường Thư Nghi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.