Lương quý phi di chuyển đầu gối, quỳ trước bàn, khuôn mặt đẫm lệ ngẩng đầu nói: "Cầu Hoàng thượng tha cho nó lần này, Cảnh Minh thật sự không phải cố ý. Ngài nói nó ngu ngốc, thần thiếp lần này thừa nhận rồi, chuyện nó nghĩ là thiên ý vô phùng, lại là cái bẫy mà người ta đã giăng sẵn, thiết kế hãm hại nó, chỉ đợi nó nhảy vào."
"Hoàng thượng," Lương quý phi quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, "Thần thiếp hôm nay nói thật với ngài, không chỉ Cảnh Minh hận phủ Vĩnh Ninh hầu, thần thiếp cũng hận, đệ đệ của thần thiếp vì phủ Vĩnh Ninh hầu mới chết! Người nói thần thiếp làm sao có thể không hận! Nhưng mưu kế của Đường Quốc Công và Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cao tay hơn nhi tử ngu ngốc của chúng ta, hu hu hu..."
Hoàng đế ngồi đó vẻ mặt bình tĩnh không lên tiếng, Lương quý phi vừa khóc vừa lén lút liếc nhìn biểu cảm của y, lại tiếp tục khóc: "Hoàng thượng, người làm phụ mẫu nào có ai không bao che khuyết điểm, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu cũng bao che khuyết điểm. Lần trước, đệ đệ của thần thiếp bảo người ở trước mặt Trường Bình công chúa nói nạp thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu làm nam sủng, đó là hắn không đúng, nhưng phủ Vĩnh Ninh hầu lại làm ra chuyện lớn như vậy."
"Hoàng thượng, Cảnh Minh nó không cam lòng! Thần thiếp cũng không cam lòng! Đều là phụ mẫu, Vĩnh Ninh Hầu phu nhân cảm thấy hài tử của mình chỗ nào cũng tốt, thần thiếp cũng vậy! Hoàng thượng, Cảnh Minh cũng là nhi tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622146/chuong-296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.