"Ba mươi cái, không cái cũng không được thiếu." Hắn nói.
Tề lão phu nhân nghe hắn nói vậy, đứng dậy khỏi ghế, tức giận nhìn hắn nói nói: "Người giống như con, cả đời cũng không lấy được tức phụ muốn lấy."
Tề Lương Sinh: "......."
Đêm hôm đó, phủ Vĩnh Ninh hầu, phủ Nam Lắng bá và Tề phủ định sẵn không được yên bình, Lý Cảnh Tập ở trong cung trong lòng cũng chẳng bình yên.
Cậu bé ngồi bên chiếc bàn lấm lem, dựa vào ánh nến để đọc những lá thư được gửi từ phủ Vĩnh Ninh hầu, nét chữ giống như nét chữ chú thích trên sách. Đây là lần đầu tiên Vĩnh Ninh Hầu viết thư cho cậu bé, cậu bé có chút hưng phấn và lo lắng.
Khiêm tốn giữ mình, tích lũy sức mạnh, chờ đợi thời cơ, chớ nên bốc đồng...
Một vài từ đập vào trong mắt, trái tim háo hức như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức nguội lạnh. Lại nhìn những lười giải thích phía sau, cậu bé sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Mấy ngày nay, cậu bé đã đọc không ít sách, từ chú thích của Đường Thư Nghi cũng đã học được rất nhiều, cậu bé cảm thấy mình đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, có thể thử thay đổi hiện trạng. Không ai hiểu được, cậu bé khát vọng thay đổi hiện trạng như thế nào, khát vọng rời khỏi viện tử rách nát này, lần nữa đứng trước mặt thế nhân.
Ngươi nghĩ xem, lấy tình cảnh hiện tại của ngươi, có thể gánh vác được hậu quả đánh cược hay không.
Câu nói này khiến cậu bé đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-vai-ac-lam-phan-dien-that-vui/3622105/chuong-255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.