8
Vừa mở mắt ra đã thấy khuôn mặt của Tần Dữ ở bên cạnh.
Đầu óc tôi choáng váng, cơ thể đau nhức, phải mất một lúc tôi mới nhận ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
“Lan Lan.” Anh gọi tên tôi: "Hình như giống như lần đầu tiên tôi gặp em vậy.”
Rồi anh ngồi dậy, từ từ mặc áo sơ mi và thắt cà vạt.
Anh cúi thấp người, hôn lên lông mi của tôi, ôn nhu nói: "Ngoan, đừng gây chuyện."
Hơn một tháng sau đó tôi không gặp lại anh ấy.
Mãi cho đến khi Tiểu Tần San bắt đầu đi học, tôi mới nhận được tin tức từ anh.
Giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Tần San, Trần Doanh, là một người rất có trách nhiệm.
Tôi đang thảo luận với anh ta về tình hình học tập của Tiểu Tần San thì điện thoại trong túi đột nhiên bắt đầu rung lên điên cuồng.
"Ông Lan, đêm nay đến biệt thự."
Khi tôi gặp lại Tần Dữ, hình như anh ấy đã gầy hơn nhiều rồi. Trên cằm anh ấy có vài sợi râu, trông anh ấy rất mệt mỏi.
Anh ấy liếc nhìn tôi và Tiểu Tần San, đột nhiên đặt đũa xuống, quay đầu nói với quản gia đứng bên cạnh: “Dì Vương, tìm người lái xe đến nhà thuê của cô Ông rồi mang hành lý của cô ấy và đứa nhỏ qua đây.”
Tôi đã rất ngạc nhiên, đứng lên nói về hướng Tần Dữ: "Anh có ý gì?"
Anh cười lạnh một tiếng: "Ông Lan, tôi làm như vậy không phải chính xác là những gì em muốn sao?"
Tôi đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-me-ruot-nu-chinh/2858503/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.