11
Tôi hơi xấu hổ, dùng khuỷu tay đụng vào Tần Dữ, nhỏ giọng nhắc nhở: “Này, anh làm gì vậy?”
Anh ấy không nhận ra, chỉ ôm tôi vào lòng một lần nữa và nhìn Trình Diên không chớp mắt.
Trình Diên bình tĩnh đón nhận.
Anh ta chỉ cười nhẹ và giải thích rằng sau lần hai đứa con chơi chung mới quen biết tôi.
Hai người trao đổi với nhau vài lời rồi Tần Dữ kéo tôi đi.
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không, nhưng trên đường từ công viên trở về biệt thự, tôi luôn cảm thấy Tần Dữ luôn tức giận.
Tiểu Tần San bị bỏ lại phía sau, anh cũng không thèm nhìn một chút.
Tôi muốn quay lại nắm tay Tiểu Tần San, lại bị anh ấy trực tiếp túm lấy, giống như thức khuya lắm, giọng có chút khàn khàn: “Em quay lại tìm anh ta à?”
Chả hiểu ra làm sao, tôi lườm anh ấy.
Thấy chúng tôi lại sắp cãi nhau, đôi chân nhỏ của Tiểu Tần San lập tức chạy tới.
Bé kéo vạt áo của Tần Dữ, đáng thương nói: "Bố ơi, đều là lỗi của San San. Là San San nhất quyết muốn mẹ đưa đi chơi, không phải lỗi của mẹ."
"Bố mẹ đừng cãi nhau, được không, San San rất sợ."
Tần Dữ cúi đầu, vỗ vỗ đầu Tiểu Tần San, xem như an ủi nói: "Bố mẹ không có cãi nhau."
Sau đó, anh ấy đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy bàn tay tôi đang đặt bên hông, xòe từng ngón tay ra, luồn vào các ngón tay tôi và siết chặt các ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-thanh-me-ruot-nu-chinh/2858501/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.