Bạch Miểu chớp chớp mắt, tức khắc ngốc.
...... Bảo nàng ở lại?
Không phải, nàng không phải bác sĩ, bảo nàng ở lại có ích gì?
Hơn nữa Tống Thanh Hoài ở chỗ này, nàng còn có thể nói ít, tận lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình. Nếu Tống Thanh Hoài đi rồi, chỉ còn lại một mình nàng, vậy nàng phải làm sao bây giờ?
Bạch Miểu chân tay luống cuống, lại không dám mở miệng cự tuyệt, đành phải hướng ánh mắt cầu cứu sang Tống Thanh Hoài.
Ai ngờ Tống Thanh Hoài nhìn cũng không nhìn nàng một cái, trực tiếp trả lời: "Hôm nay xác thật nàng không có việc gì, để nàng ở lại chiếu cố người cũng được."
Được cái quỷ!
Bạch Miểu gấp đến độ tròng mắt cũng sắp trừng ra.
"Sư tôn, vậy đệ tử cáo từ."
Tống Thanh Hoài hành lễ, xoay người liền rời đi, Bạch Miểu thấy thế, lập tức túm chặt tay áo hắn.
"Ta không thể ở lại, ta muốn đi cùng ngài!" Nàng hạ giọng.
Tống Thanh Hoài kỳ quái nói: "Trước đó không phải ngươi vội vã muốn tới vấn an sư tôn sao?"
"Đúng vậy, hiện tại đã gặp, cho nên ta phải đi!"
"Tình huống của sư tôn ngươi cũng thấy rồi, hiện tại người cần ngươi chiếu cố." Tống Thanh Hoài thấp giọng nói, "Ngươi ở chỗ này, thành thật chiếu cố sư tôn, đừng nghĩ lười biếng."
Bạch Miểu: "Ta còn phải trở về tu luyện!"
"Một ngày không luyện không sao." Tống Thanh Hoài lạnh nhạt rút tay áo từ trong tay nàng.
Bạch Miểu: "Ngài có ý gì!"
Tống Thanh Hoài: "Nam nữ thụ thụ bất thân."
Nói xong, nện bước kiên định đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-nu-chinh-nhan-nham-su-ton/3605329/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.