Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi lắc đầu: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Kinh Phỉ nhìn kỹ hắn.
Thấy vậy, hắn tựa hồ đã khôi phục bình thường, trừ mặt mày mệt mỏi, thoạt nhìn không khác ngày thường.
Đương nhiên, "Ngày thường" hắn nhìn thấy đã là chuyện mấy năm trước.
"Ngươi biết ta tới?" Kinh Phỉ nâng chén trà lên, uống một ngụm.
Thẩm Nguy Tuyết: "Đại khái đoán được."
"Chỗ này của ngươi vẫn là không có gì thay đổi." Kinh Phỉ nhìn quanh một vòng, mặt lộ vẻ tiếc nuối, "Ở một mình nhàm chán không, tìm người tới cùng ngươi nói chuyện cũng tốt."
Thẩm Nguy Tuyết nghe xong, trầm mặc nửa giây, rồi sau đó cười cười.
"Có Thanh Loan là đủ rồi."
"Con chim ngốc đó? Ngươi xác định?" Kinh Phỉ như là nghe thấy chuyện cười, một bên lắc đầu một bên uống trà, "Ngươi còn không bằng nói có mấy con cá vàng ngoài kia là đủ rồi, như vậy mức độ đáng tin còn lớn hơn chút."
Thẩm Nguy Tuyết thần sắc ôn hòa, không phản bác.
Kinh Phỉ nhìn hắn, đột nhiên nhướng mày: "Được rồi, chỉ có hai ta, cũng đừng giấu ta, có chuyện nói thẳng đi!"
Thẩm Nguy Tuyết bình tĩnh: "Nói cái gì?"
"Viên Tích Cốc Đan kia." Kinh Phỉ vẻ mặt bát quái, khí chất y tiên nháy mắt không còn sót lại chút gì, "Ngươi đừng nói với ta là ngươi dùng, ngươi cứ việc nói thẳng, Tích Cốc Đan đến tột cùng cho ai?"
Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí bình thản.
"Tất nhiên là cho người khác."
Kinh Phỉ: "......"
Này không vô nghĩa sao?
"Ta đương nhiên biết là cho người khác, ta hỏi chính là, 'người khác' rốt cuộc là ai?" Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-nu-chinh-nhan-nham-su-ton/3605326/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.