Bạch Miểu nghe thấy giọng hắn, tức khắc càng thêm khẩn trương. Chờ nàng thật lâu...... Là có ý gì? Từ chỗ Tống Thanh Hoài về đây, trước sau không quá nửa giờ, với hắn mà nói hẳn là cũng không tính là lâu đi? Hay là nói, hắn đang âm thầm biểu đạt bất mãn của mình...... Bạch Miểu đang phỏng đoán ý những lời này, Thẩm Nguy Tuyết lại nhẹ gọi một tiếng. "Miểu Miểu?" Bạch Miểu trong lòng căng thẳng, vội vàng đi vào trúc lâu. Hôm nay ánh mặt trời cũng không đẹp lắm, ánh sáng ở trúc lâu cũng có chút ảm đạm. Thẩm Nguy Tuyết ngồi trước án, thân khoác bào mỏng, tóc đen nhánh buông xuống giống nước chảy. Hắn chống đầu, lông mi nửa rũ, dung sắc hơi mệt mỏi, khiến cho hắn thoạt nhìn càng thêm an tĩnh, đơn bạc hơn trước. Hắn cũng không nghỉ ngơi tốt sao? Bạch Miểu nhìn hắn, nhịn không được nghĩ nhiều. Thẩm Nguy Tuyết nghe thấy tiếng bước chân của nàng, chậm rãi nâng mi, trong đôi mắt trong sáng lưu chuyển ra một sợi ánh sáng nhạt. "Cuối cùng đã trở lại?" Thanh âm vẫn rất bình tĩnh, ôn nhuận ấm áp giống thường, làm người ta không nghe ra cảm xúc. Bạch Miểu thu liễm tâm tư, cung kính hành lễ: "Sư tổ." Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì. Vì sao không nói lời nào? Là tức giận? Hay là không tức giận? Có tức giận hay không phải đưa ra nhắc nhở nha! Bạch Miểu cúi đầu, không dám lên tiếng, khẩn trương lẩm bẩm trong lòng. Sau một lúc lâu, Thẩm Nguy Tuyết thấp thấp than nhẹ. "Con lại đây." Bạch Miểu theo bản năng đi qua, chờ đứng bên cạnh hắn, mới hậu tri hậu giác nhớ ra, mình là tới xin hoa. Có nên nói bây giờ không? Hay là chờ một lát...... Bạch Miểu do dự, không xác định hiện tại nên mở miệng hay không. "Dạo này thế nào?" Thẩm Nguy Tuyết hơi ngước mắt, nghiêm túc cẩn thận nhìn nàng. Bạch Miểu không trả lời ngay vấn đề này. Nếu ăn ngay nói thật, đương nhiên là chẳng ra gì. Nhưng nàng biết Thẩm Nguy Tuyết là đang quan tâm nàng, nếu nói thật ngược lại khiến hắn lo lắng, vậy không tốt. Hơn nữa, mấy ngày qua tuy rằng có chút khổ, nhưng cũng có thu hoạch, nói tóm lại, vẫn xem như không tồi. Bạch Miểu nghĩ nghĩ, cụp mi rũ mắt trả lời: "Khá tốt ạ, sinh hoạt rất quy luật, sư tôn đối với con cũng rất tốt, còn dạy con tích cốc......" Thẩm Nguy Tuyết nghiêm túc nghe, an an tĩnh tĩnh, không chen vào. Bạch Miểu nói tiếp: "Còn bảo con chăm chỉ tu luyện, mấy ngày nữa dẫn con đi đại hội giao lưu......" Thẩm Nguy Tuyết vẫn không có ý kiến, chỉ lẳng lặng nghe, hô hấp bình bình. Bạch Miểu rốt cuộc không còn lời gì để nói. Nàng trộm nâng mắt, thật cẩn thận, muốn nhìn trộm biểu tình Thẩm Nguy Tuyết. Đúng lúc chạm ánh mắt với hắn. Bạch Miểu ngẩn ra, vội vàng tránh tầm mắt, lại nghe hắn nhẹ nhàng lên tiếng. "Sắc mặt con không tốt lắm." Quá rõ ràng sao? Bạch Miểu trong lòng ảo não, theo bản năng giơ tay sờ sờ mặt mình. "Gần đây ngủ không ngon ạ, hai ngày nữa thì tốt rồi." "Cho nên mới bảo Thanh Hoài tới đây lấy bồn hoa kia?" Bạch Miểu lập tức giải thích: "Con không có ý khác......" "Hắn vậy mà thú vị." Thẩm Nguy Tuyết cười khẽ, "Mới ở với con mấy ngày, dám tới đây muốn đồ của ta......" Bạch Miểu từ trong giọng hắn nghe ra một chút bất mãn. Hắn quả nhiên tức giận? "Không phải, là tự con muốn bồn hoa đó, không liên quan sư tôn......" Bạch Miểu sợ Tống Thanh Hoài bị giận chó đánh mèo, vội vàng giải thích. Ý cười trên mặt Thẩm Nguy Tuyết dần dần phai nhạt, hắn liếc nhìn nàng một cái, thanh âm cũng lãnh đạm rất nhiều. "Con không cần nói thay hắn." Bạch Miểu khựng lại, thần sắc có chút mờ mịt. Nàng không rõ mình nói sai cái gì. Tuy rằng hiện tại Thẩm Nguy Tuyết không phải là sư tôn nàng, nhưng nàng vẫn không hy vọng hắn không vui. Thẩm Nguy Tuyết nhìn chằm chằm nàng hồi lâu. Tầm mắt hắn đảo qua mắt, mũi, môi nàng, cuối cùng rơi xuống quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt nàng. Mới rời đi mấy ngày, liền biến thành như vậy. Dù vậy, vẫn muốn cầu tình cho sư tôn mới của nàng sao? Phiền muộn trong lòng Thẩm Nguy Tuyết nhanh chóng tích tụ, như là dây đằng điên cuồng dài ra, rậm rạp chiếm cứ lồng ngực hắn. Hắn chưa từng sinh ra cảm giác khó chịu như thế. Hắn không biết cảm xúc này gọi là ghen ghét. "Ta không phải đang trách con." Hắn cầm lòng không đậu kéo tay Bạch Miểu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tinh tế của nàng, "Ta chỉ là......" Hắn không nói tiếp. Bạch Miểu yên lặng nhìn tay hai người giao nhau. Hắn tựa hồ vẫn quen hình thức ở chung trong quá khứ, động tác nắm tay cũng rất tự nhiên, lộ ra thân mật khó lòng giải thích. Nhưng nàng lại rất rõ ràng, như vậy là không đúng. Mình hẳn nên giữ khoảng cách với hắn. Nàng mím môi: "Con không có nói thay ngài ấy, con là thật sự cần bồn hoa đó." "Con có thể trực tiếp tới tìm ta." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói. Bạch Miểu đương nhiên nói: "Như vậy không lễ phép......" "Nhưng ta muốn gặp con." Bạch Miểu hô hấp cứng lại, đột nhiên an tĩnh. Người này, đến tột cùng có biết những lời này có ý gì không? Bạch Miểu cẩn thận ngước mắt nhìn hắn, Thẩm Nguy Tuyết ôn nhu cười với nàng, kéo nàng đến gần một chút. "Con đi rồi, ta và Thanh Loan đều không quen." Ồ, hắn quả nhiên không biết. Bạch Miểu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng dâng lên mất mát nhàn nhạt. Nàng áp mất mát xuống, bất động thanh sắc kéo khoảng cách với hắn. "Con cũng vậy." Nàng ngoan ngoãn nói. "Thật sao?" Thẩm Nguy Tuyết nghe vậy, ánh mắt sáng lên, ánh mắt thế nhưng có chút chờ mong, "Vậy dọn về nhé?" Bạch Miểu: "......" Nàng cảm thấy đôi khi Thẩm Nguy Tuyết thật sự rất giống ông lão cô đơn. Bởi vì quen tịch mịch, cho nên cự tuyệt thân cận với người khác. Nhưng khi đã quen với việc có người bên cạnh, sẽ bắt đầu sợ hãi cô đơn. Nếu không có những chuyện hoang đường trước đó, vậy nàng rất nguyện ý ở bên cạnh hắn sau khi nhiệm vụ kết thúc, mỗi ngày trồng hoa nuôi chim, sinh hoạt tuy rằng bình đạm, nhưng cũng rất thoải mái. Nhưng hiện tại hiển nhiên không được. Bạch Miểu không thể nói ra lời thật lòng, đành phải đổi lý do: "Sư tổ, như vậy không hợp quy củ." Thẩm Nguy Tuyết nghe thấy xưng hô này, nhăn mày nhỏ đến khó phát hiện. "Hơn nữa, con cũng sẽ trở về thăm ngài." Bạch Miểu bổ sung. "...... Đúng không?" Thẩm Nguy Tuyết thanh âm thấp xuống. Một khắc nàng rời khỏi Tê Hàn Phong kia, hắn vẫn luôn nhớ nàng. Hắn không phải người thích có người bầu bạn. Nhưng thân ảnh Bạch Miểu lại không tiêu tan trong đầu hắn. Giọng nàng, xúc cảm của nàng, hơi thở của nàng. Hết thảy dấu vết của nàng ở trong trí nhớ hắn, việc nhỏ không đáng kể, cơ hồ lấp đầy hắn. Bạch Miểu nhìn thấy đôi mắt hơi ảm đạm của Thẩm Nguy Tuyết, đột nhiên có chút chột dạ, vì thế lại nhỏ giọng giải thích. "Mấy ngày nay đúng lúc con rất bận, cho nên mới không thể phân thân tới thăm ngài. Kỳ thật con vẫn luôn nhớ ngài, vốn dĩ tính tích cốc thành công liền tới tìm ngài......" Vừa nghe đến hai chữ "Tích cốc", ngữ khí của Thẩm Nguy Tuyết không những không hòa hoãn, ngược lại còn trở nên càng thêm lãnh đạm. "Hắn cư nhiên còn bảo con tích cốc." Bạch Miểu không xác định nói: "Đây hẳn là chuyện tốt?" "Là chuyện tốt." Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi nói, "Nhưng đối với con mà nói, còn hơi sớm." Tu vi của Bạch Miểu chưa đột phá Trúc Cơ, tích cốc đối với nàng mà nói là chuyện khó khăn, muốn thành công, nhất định phải chịu đói. Nàng thích ăn như vậy, mấy ngày mấy đêm không thể ăn cơm, nhịn tương đối vất vả. Bạch Miểu: "Kỳ thật sớm tích cốc một chút cũng khá tốt......" Thẩm Nguy Tuyết nghe lời trong lời ngoài của nàng đều hướng về Tống Thanh Hoài, trong lòng càng thêm nặng nề, bực bội, áp lực. Thanh Loan bị đuổi ra ngoài không biết đã đậu ở cửa sổ từ khi nào, nó một bên kêu một bên dùng cánh đập vào cửa sổ, tựa hồ đang vội vàng nhắc nhở cái gì. Bạch Miểu kỳ quái nhìn qua: "Thanh Loan đây là làm sao vậy? Ban ngày ban mặt lại phát bệnh gì?" Trước kia không lúc kinh lúc rống như vậy, gần đây giống như càng ngày càng kích động, chẳng lẽ thần điểu cũng có kỳ động dục? Thẩm Nguy Tuyết xoa xoa mi cốt. "Nếu muốn tích cốc......" Hắn chậm rãi nói, "Ta có cách tốt hơn." "Cách gì ạ?" Bạch Miểu theo bản năng hỏi. "Tích Cốc Đan." Bạch Miểu mờ mịt chớp chớp mắt. "Là một loại đan dược y tiên luyện chế." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng giải thích, "Ăn Tích Cốc Đan, không cần nhịn đói, có thể trực tiếp tích cốc." "Lợi hại như vậy ạ?" Bạch Miểu tức khắc kinh hô, "Vậy sao sư tôn không trực tiếp cho con Tích Cốc Đan, còn bắt con nhịn ăn nhịn uống, đói bụng nhiều ngày như vậy?" Đói đến nàng sắp không biết móng heo trông như thế nào rồi! "Số lượng Tích Cốc Đan cũng không nhiều......" Thẩm Nguy Tuyết không nhiều lời, nhưng Bạch Miểu cũng hiểu. Tống Thanh Hoài không có, điều này mới là mấu chốt. Nhưng nếu Thẩm Nguy Tuyết nhắc tới biện pháp này, đã nói lên hắn có. Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng, ánh mắt trong suốt: "Muốn hay không?" Bạch Miểu rất khó xử. Nếu đổi lại là trước đây, nàng khẳng định sẽ không chút do dự nhận lấy. Nhưng hiện tại, nàng lại chần chờ. Đây là đồ của sư tổ, không phải sư tôn. Nàng có thể bỏ qua sư tôn nhận lấy viên đan dược trân quý này sao? Cho dù Tống Thanh Hoài không để ý, nhưng nàng như vậy, khác gì lúc trước đâu? Nàng đã quyết định phải chăm chỉ tu luyện, không hề làm bất kì việc quá phận nào. Nếu nhận viên Tích Cốc Đan này, chỉ biết nàng thiếu Thẩm Nguy Tuyết càng ngày càng nhiều. Đến lúc đó, nàng lấy cái gì trả chứ? Bạch Miểu nhịn xuống khát vọng đáy lòng, lắc lắc đầu: "Cảm ơn sư tổ, nhưng con không thể nhận." Thẩm Nguy Tuyết hơi giật mình: "Vì sao?" Viên Tích Cốc Đan này, là sau khi Bạch Miểu chuyển đến Tê Hàn Phong không lâu, hắn bảo y tiên nhờ người đưa tới. Hắn vốn tính, nàng sẽ có một ngày dùng tới, không bằng chuẩn bị trước, đến lúc đó đỡ phải đi tìm khắp nơi. Nhưng lại không nghĩ tới, nàng cư nhiên sẽ không cần...... "Bởi vì con đã kiên trì." Bạch Miểu cười cười, "Sư tôn nói con sắp thành công, cho nên con nghĩ, chỉ cần nhịn một hai ngày là được, không cần lãng phí đan dược trân quý như vậy." Lại là "Sư tôn". Thẩm Nguy Tuyết biết Bạch Miểu luôn nghe lời, lại không biết nàng ở trước mặt người khác cũng nghe lời như thế. Hắn ngưng mắt nhìn nàng, ngón tay thon dài vẫn nắm cổ tay nàng, vô thức hơi siết chặt. "Bồn hoa kia, còn ở chỗ cũ." "Nếu con muốn......" Giọng Thẩm Nguy Tuyết thấp mà khinh mạn, "Thì phải nhận Tích Cốc Đan." Bạch Miểu bỗng nhiên ngẩng đầu: "Sư tôn?" Thẩm Nguy Tuyết không khỏi cười nhẹ: "Con gọi ta là gì?" "Sư...... Sư tổ." Bạch Miểu hoảng loạn sửa miệng, "Ngài đây là ép mua ép bán......" Hơn nữa bất luận là bồn hoa, hay là Tích Cốc Đan, đều là đồ của hắn, nào có giống hắn cưỡng bách người ta, đây không phải bệnh thiếu máu sao? Thẩm Nguy Tuyết nửa rũ mi, không nhanh không chậm nói: "Đây vốn là thứ tặng cho con." Ngụ ý, mấy thứ này vốn dĩ là của nàng, không coi là ép mua ép bán. Bạch Miểu: "Sư tổ, con thật sự không thể nhận......" "Vì sao không thể nhận?" Thẩm Nguy Tuyết đánh gãy nàng. "Bởi vì sư tôn đã dạy con tích cốc......" Bạch Miểu đành lại phải đem Tống Thanh Hoài ra. "Con cũng biết, hắn là sư tôn, ta là sư tổ." Thẩm Nguy Tuyết ngước mắt nhìn nàng, phù quang loang lổ chiếu vào mắt hắn, sâu kín nặng nề, nhợt nhạt lưu động. "Hắn có thể dạy......" Giọng hắn rất nhẹ, "Ta lại không thể sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]