Có đôi khi Bạch Miểu thật sự rất bội phục sóng não của Đường Chân Chân.
Rất phong phú, rất to gan.
Cũng rất thái quá.
Nàng không biểu cảm nói: "Đừng nghĩ nữa, sư tôn thanh tâm quả dục."
Đường Chân Chân: "Xì, muội không tin đâu."
Bạch Miểu: "...... Muội tin hay không thì tùy, dù sao sư tôn không thích nữ tử, cách này của muội không được."
Đường Chân Chân chần chờ nói: "Vậy thích nam tử......?"
Bạch Miểu tát bốp một cái lên miệng nàng.
Minh Song Dao ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi: "Đáng đánh! Cư nhiên dám bôi nhọ Kiếm Tôn, nên đánh!"
Đường Chân Chân rốt cuộc thành thật, che miệng rên.
"Vậy làm sao bây giờ, Kiếm Tôn cái gì cũng không thiếu, một tiểu đồ đệ nho nhỏ như tỷ có thể làm gì cho ngài ấy?"
Lời nói dù thô, nhưng nàng nói Bạch Miểu tất nhiên cũng biết.
Bạch Miểu chống cằm, bất đắc dĩ thở dài: "Cho nên ta mới phát sầu......"
Nàng giống cà tím héo, ủ rũ cụp đuôi, Đường Chân Chân và Minh Song Dao liếc nhau, thò qua an ủi nàng.
"Đừng nhụt chí nha, tỷ không nghĩ ra, không phải còn có bọn muội đây sao?"
Bạch Miểu: "Muội thì thôi đi."
"...... Được rồi, cho dù không suy xét đến đề nghị của muội," Đường Chân Chân tay chống nạnh, "Không phải còn có Trình Ý và Liễu Thiều sao? Đặc biệt Liễu Thiều đầu óc nhanh nhạy nhất, chúng ta cùng nhau nghĩ, có thể nghĩ ra cách tốt đi?"
Bạch Miểu quay đầu nhìn nàng: "Muội thật sự cảm thấy bọn họ có thể?"
"Đương nhiên!" Đường Chân Chân lời thề son sắt.
Minh Song Dao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-nu-chinh-nhan-nham-su-ton/3584456/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.