Bạch Miểu đầu óc hồ hồ, không rõ là bị đâm, hay là bị hương thơm mê hoặc.
Nàng ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt trong trẻo của Thẩm Nguy Tuyết.
"Có ổn không? Có đâm đau chỗ nào không?"
Bạch Miểu lập tức lắc đầu: "Không có không có, đầu con rất cứng!"
Về phía hắn, bị đâm chính là xương quai xanh. Nàng thấy xương quai xanh của sư tôn xinh đẹp như băng khắc, đụng một chút như vậy, có thể vỡ hay không?
Bạch Miểu trong lòng khẩn trương, vội vàng cúi đầu xem xương quai xanh hắn.
Nhưng Thẩm Nguy Tuyết lại nâng tay, đầu ngón tay khẽ chạm vào trán nàng.
Ôn lương, mềm nhẹ, giống khi chạm vào ngọc.
Bạch Miểu giật mình, theo bản năng lui về phía sau.
Động tác của nàng bất ngờ, eo đột nhiên đập vào bàn, phát ra một tiếng vang.
Thẩm Nguy Tuyết hơi nhíu mày: "Lại đụng vào?"
Bạch Miểu vội vàng nói: "Không sao...... Không sao ạ."
Nàng nói năng lộn xộn, lông mi nhíu lại, tim trong lồng ngực đập nhanh hơn.
So với va chạm nhỏ này, nàng vẫn lo lắng mình quẫn bách có bị hắn phát hiện hay không.
"...... Đừng nhúc nhích." Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói.
Đầu ngón tay hắn vẫn dừng lại trên trán nàng, nơi đó vừa mới va chạm với xương quai xanh của hắn, đảo mắt liền đỏ một mảng lớn.
Hắn hơi rũ mắt, cẩn thận đỡ nàng: "Hình như có chút sưng."
Bạch Miểu nhỏ giọng nói: "Rất nhanh sẽ xẹp xuống......"
Thẩm Nguy Tuyết không nói gì.
Tầm mắt hắn buông xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên trán sưng đỏ của nàng, chậm rãi xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-nu-chinh-nhan-nham-su-ton/3584455/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.