Bạch Miểu cảm thấy Thẩm Nguy Tuyết có chút lạ.
Thanh Loan còn ở một bên ríu rít, Bạch Miểu chưa từng nghe nó kêu lớn tiếng như vậy, ồn ào khiến người ta đau đầu.
Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi ngồi dậy, hơi nghiêng mắt, nhàn nhạt nhìn nó.
Thanh Loan lập tức im miệng.
Bạch Miểu mở miệng: "Sư tôn......"
Thẩm Nguy Tuyết dừng một chút, lại không ngước mắt nhìn nàng.
Giống như đang cố tình lảng tránh cái gì đó.
Có phải nàng tới không đúng lúc? Có mấy người vừa tỉnh ngủ sẽ tức giận, tuy rằng sư tôn không giống người như vậy, nhưng nói không chừng thỉnh thoảng cũng sẽ có.
Bạch Miểu lâm vào suy tư, lời tới bên miệng liền ngừng lại.
Nàng không nói lời nào, Thanh Loan cũng không dám kêu, không khí liền an tĩnh.
Gió thổi tới, thổi tử đằng lay động. Vài cánh hoa rơi xuống, lặng yên bay xuống bàn, trên giấy vẽ, nghiên mực, tạo ra gợn sóng màu đen nhạt.
"...... Chuyện gì?"
Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi mở miệng, giọng còn có chút khàn khàn.
Bạch Miểu lập tức đáp lời: "Cũng không có việc gì, chỉ là con đã học xong Đạo kinh, cho nên muốn tới đọc cho người......"
"Ừm......" Thẩm Nguy Tuyết dần dần khôi phục bình tĩnh, "Con làm rất tốt."
Chỉ một câu như vậy?
Bạch Miểu chớp chớp mắt, đối với phản ứng này cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Nàng cảm thấy sư tôn đang có lệ với nàng.
Nàng không hiểu sao có chút mất mát, rồi lại khó mà nói.
Dù sao Thẩm Nguy Tuyết không có làm gì sai.
Hắn bị đánh thức, còn khen nàng "Làm rất tốt", nếu so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-nu-chinh-nhan-nham-su-ton/3584453/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.