Tim nàng đập mạnh.
Nhanh chóng, kịch liệt, bất an.
Từng chút từng chút, đánh lồng ngực.
Đang khiến cho hắn cộng hưởng* mãnh liệt.
* Cộng hưởng: do hai vật thể cùng chấn động phát ra âm thanh
"Sư tôn?" Bạch Miểu thấy hắn không có phản ứng, chớp chớp mắt, lại hỏi một lần, "Người cảm nhận được không?"
Thẩm Nguy Tuyết có chút ngẩn ngơ: "Ừm......"
Hắn cảm nhận được. Cùng lúc đó, chính tim hắn đập cũng nhanh hơn.
Tần suất của bọn họ dần dần nhất quán, hắn không biết đây đến tột cùng là tốt hay xấu.
Hắn tại thời điểm này, ý niệm hiện lên trong đầu không phải đẩy nàng ra, cũng không phải rút tay từ ngực nàng, mà là một loại mất mát chưa bao giờ có.
Mất mát nàng không thể giống hắn, cảm nhận được nhịp tim hắn.
Ánh trăng chiếu xuống đầu vai hắn, tóc hắn mềm mại, đôi mắt trong trẻo, dưới ánh trăng có chút mông lung mờ ảo.
Bạch Miểu đột nhiên ý thức được cái gì, lập tức buông tay hắn, lui về phía sau nửa bước, đôi tay chậm rãi để ra phía sau.
Nàng vốn không có cảm giác gì, nhưng giờ phút này Thẩm Nguy Tuyết thật sự quá đẹp, ngược lại khiến nàng có chút ngượng ngùng.
Không biết sư tôn có cảm thấy hành vi vừa rồi của nàng rất khác người không.
Thực ra nàng không có ý đó...... Nếu hắn mở miệng hỏi, hoặc tùy tiện nói gì đó, nàng có thể thuận thế giải thích cho mình một chút.
Nhưng hắn cố tình cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
Hắn phản ứng gần như bình đạm.
Bạch Miểu nhịn không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-nu-chinh-nhan-nham-su-ton/3584452/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.