Bạch Miểu cũng không rõ mình đang làm gì.
Nàng chỉ biết mùi trên người Thẩm Nguy Tuyết rất thơm.
Cho nên nàng muốn ngửi.
Nàng hơi nghiêng đầu, ngừng ở bên cổ Thẩm Nguy Tuyết, nhẹ ngửi mùi trên tóc hắn.
Cơ thể Thẩm Nguy Tuyết hơi cứng đờ.
Hầu kết hắn khẽ nhúc nhích, tai trắng nõn bất tri bất giác nhiễm màu đỏ nhạt.
Đầu ngón tay thon dài của hắn giật giật, muốn nâng lên, rồi lại do dự.
Hiển nhiên, Bạch Miểu uống say.
Hơn nữa khoảng cách này...... Quá thân cận.
Hắn hẳn là nên đẩy nàng ra.
Nhưng hắn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nàng, hô hấp của nàng, tim nàng đập.
"Sư tôn......" Tiếng thiếu nữ lẩm bẩm từ cổ hắn truyền đến, hơi thở phả vào da thịt hắn, ấm áp mà ướt át, "...... Con muốn động phủ."
Tầm mắt Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi rời xuống.
Hắn nhìn thấy sợi tóc mềm mại của nàng, đầu vai đơn bạc, lông mi run run.
Ánh nến leo lắt, nàng được ánh đèn chiếu rọi, thoạt nhìn mềm mại, lưu động.
Thẩm Nguy Tuyết thấp giọng nói: "Miểu Miểu...... Có phải con say rồi không?"
Bạch Miểu chậm rãi lắc đầu, một lọn tóc buông xuống, xẹt qua mu bàn tay Thẩm Nguy Tuyết.
Mềm nhẹ mà tùy ý, giống lông chim quét qua.
Thẩm Nguy Tuyết theo bản năng thẳng sống lưng, lông mi cánh bướm run nhẹ.
"Con muốn động phủ." Bạch Miểu còn đang bướng bỉnh lặp lại những lời này.
Nàng thật sự uống say rồi.
Thẩm Nguy Tuyết ý thức được, nếu vẫn không đáp ứng nàng, nàng đại khái sẽ lặp lại đến ngày mai.
—— với trạng thái không quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-sau-khi-nu-chinh-nhan-nham-su-ton/3584450/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.