🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hắc Tử nhìn chủ tử nhà mình, không phải chứ thật hắn muốn hỏi chủ tử thật sự tin tưởng vương phi? Mặc dù nhờ có vương phi mà họ mới có thể quang minh chính đại rời khỏi hoàng cung, cơ mà không thể bác bỏ việc vương phi cũng đem lại rắc rối cho họ. Tuy rằng giờ vẫn chưa có gì.

Chủ tử không nên hỏi kỹ một chút vương phi đã nói chuyện gì với An Thiên Tầm kia à?

Tiêu Quân Dục không hỏi mà chuyển động xe lăn rời khỏi thư phòng.

Hắc Tử ngẩn ra, giây sau đã cam chịu đi đẩy xe.

Dùng cái đầu ngón chân cũng biết chủ tử muốn đi gặp vương phi.

Lúc họ đi ra được nửa chừng vừa lúc gặp Khương Lan đang đi tới.

Chẳng qua là vương phi của hắn có chút thất thần, đi đường cũng không được chú tâm cho lắm. Chẳng lẽ..

Hắc Tử bất giác nhìn qua chủ tử nhà mình, tuy chỉ nhìn thấy được đỉnh đầu của người.

"Tiểu thư..."

Hỉ Nhi nhìn thấy họ trước, đối với tiểu thư nhà mình đã thất thần từ lúc còn trên xe ngựa, xuống xe rồi lại mấy lần suýt đâm vào cột nhà, đâm vào gia nhân trong phủ rất là bất đắc dĩ kéo tay nàng nhắc khéo một tiếng.

Khương Lan giật mình hoàn hồn.

Vừa ngẩng đầu đã đối diện với tầm mắt của nam nhân trên xe lăn.

Khoảnh khắc bất ngờ chạm nhau ngăn ngủi đó khiến Tiêu Quân Dục nhíu mày.

Khương Lan lại rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, nhưng không thấy cái nhíu mày của hắn, bước nhanh tới: "Chàng định đi đâu sao?"

"Không có."

Tiêu Quân Dục đáp, để Hắc Tử đẩy mình đi về hướng sương phòng.

Khương Lan tiến lên thế chỗ hắn.

Hắc Tử rất biết ý kéo nha đầu Hỉ Nhi đi.

Trong lòng Khương Lan đang rối bời, trước mặt ai đó nàng lại không biết giấu tâm tư, không chỉ không phát hiện thái độ của Hắc Tử khác thường mà còn bất giác nói lung ta lung tung.

"Vương gia, chàng có nhớ mẫu hậu không?"



Diêu hoàng hậu đã bị phế, vốn dĩ không được gọi là mẫu hậu. Mà chỉ có hoàng hậu đương nhiệm bây giờ mới được gọi như vậy, bất kể có là con ruột hay không.

Nhưng Khương Lan lúc này không có chú ý, bất giác gọi Diêu hoàng hậu là mẫu hậu, lại chẳng nghĩ xem Tiêu Quân Dục có hiểu không.

Chính là hắn hiểu, cho nên ánh mắt hắn không khỏi trở nên sắc bén hơn. Chẳng qua Khương Lan không nhìn thấy.

Nàng chỉ nghe hắn dùng giọng điệu khó mà phán đoán được tâm tình nói: "Sao lại nhắc đến bà ấy?"

Khương Lan nghiêng đầu nói: "Hôm nay thiếp vô tình biết được một chuyện, rằng mẫu thân của An tỷ tỷ từng là tỷ muội của mẫu hậu."

"Tự nhiên thiếp có chút tò mò không biết bà ấy là người thế nào?

Khương Lan đã từng nghĩ có nên nhắc đến Diêu hoàng hậu trước mặt Tiêu Quân Dục không, không phải vì muốn thăm dò hăn mà chỉ là nói nói vậy thôi, như nói về một thân nhân của mình. Rồi khi nhìn thấy Tiêu Quân Dục, nàng đã nghĩ, bất kể Diêu hoàng hậu có thật là có ý đồ khi thâm nhập hoàng thất Đại Minh không thì bà ấy vẫn là mẫu thân thân sinh của phu quân nàng, nhắc về bà ấy thì có làm sao.

Diêu hoàng hậu là người Dị vực, lại được hoàng đế phong làm hoàng hậu, bà ấy nhất định rất đẹp, là nét đẹp phong tình vạn chủng đi.

Cơ mà Tiêu Quân Dục lại giống Minh đế hơn thì phải.

Tự nhiên nàng cảm thấy tiếc, rất muốn nhìn thấy Tiêu Quân Dục có dung mạo thế nào khi gia nhập thêm dòng máu Dị vực.

Nhất định là sẽ càng đẹp trai mê người đi?

"Nàng nhìn gì vậy?"

Tiêu Quân Dục bị nàng nhìn đến da mặt dày cũng nứt ra, lần đầu tỏ ra khó ở mà nhắc khéo nàng

Khương Lan bị nhắc cũng không bối rối, không dời mắt đi còn thản nhiên nói: "Sao chàng giống hoàng thượng quá vậy. Làm thiếp chẳng nhìn ra được mẫu thân trông như thế nào. An tỷ tỷ nói mẫu hậu có nét đẹp Dị vực.

Thiếp chưa thấy người Man Di bao giờ, không mường tượng ra được."

Đáy mắt Tiêu Quân Dục lóe lên một tia khó lường.

Hắn nhìn nữ tử trước mặt đang ngây ngốc nhìn mình thật sâu, trừ ngốc ra thì không còn gì khác, chợt mở miệng:

"Muốn xem không?"

"Xem gì?"

Khương Lan bất giác hỏi.



"Ta có bức họa của mẫu hậu."

"Xem!"

Sau đó hai người đi vào thư phòng.

Khương Lan đã từng đến thư phòng của Tiêu Quân Dục, chính là hôm qua. Mãi lo làm chuyện xấu nên không kịp nhìn kỹ xung quanh.

Giờ nàng mới thấy rõ, thư phòng này... Hơi gọn gàng thì phải.

Ý chính là quá bình thường, tạo cho người ta cảm giác chẳng có gì để xem, vừa nhìn liền lập tức bỏ qua ý định tìm tòi xem nó có bí mật nàng hay không.

Mãi đến khi Tiêu Quân Dục khẽ đẩy cái bình gốm đựng tranh cuộn, thư họa bên cạnh án thư, sau đó một cánh cửa ngầm phía sau bàn bật mở nàng mới choáng váng ngộ ra.

Thì ra tất cả điều khác thường đều bị giấu đi.

Nhưng khoảnh khắc Tiêu Quân Dục định dẫn nàng đi vào, Khương Lan lại chần chừ.

"Hay thiếp không xem nữa nhé..."

Nàng gượng cười thương lượng.

Không biết vì sao, cơ mà nàng cảm thấy mình đã chạm vào rìa bí mật của nam nhân kia. Nếu lại nhìn thấy bí mật nữa liệu nàng có toàn thây trở ra không.

Việc này đáng xem xét lắm nha.

Còn người này nữa, có gì muốn dẫn nàng tới đây chứ? Nhất định là muốn bầy nàng, rồi bắt bí nàng.

Nàng mới không ngu như vậy!

"Thiếp..."

Giây trước Khương Lan định chạy tháo thân, giây sau nàng đã bị người cố định chặt cái eo, ép ngồi trên đùi nam nhân, bị hắn dẫn vào mật thất.

"Tiêu Quân Dục! Chàng âm hiểm!!"

Cạch.

Cửa mật thất phát ra một tiếng vang, đóng lại, cũng nhốt luôn tiếng mắng chửi của Khương Lan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.