Mùa thu năm Minh Đế thứ bảy, lúc đó bên ngoài lá thu rụng lả tả, đẹp mà thê lương.
Khương Lan đứng giữa điện Chính Dương uy nghiêm, một mình đối mặt với chân long thiên tử tâm tư thâm trầm, ngoài mặt điềm tĩnh nhưng sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Từ lúc nàng bước vào đây đến nay đã qua nửa khắc* nhưng người ngồi trên ghế rồng kia vẫn không nói câu nào, áp lực vô hình lại đè nặng lên người nàng không có lúc nào không thị uy với nàng. Nàng lại không biết Minh Đế muốn gì nên chỉ có thể căng lưng ra chống đỡ. Trong lòng thật ra lại chẳng khi nào bình tĩnh, đầu óc xoay chuyển như chong chóng.
*Mười lăm phút.
"Ái nữ nhà Khương tướng quân, ngươi có biết hôm nay trẫm triệu ngươi đến có chuyện gì không?"
Ngay khi Khương Lan cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi thì rốt cuộc Minh Đế đã chịu lên tiếng.
Chẳng qua Khương Lan không có vì vậy mà buông lỏng tâm tình. Nàng căng da đầu, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh đoan trang chấp tay trước bụng, hơi thấp đầu đáp: "Bẩm hoàng thượng, thần nữ không biết. Xin hoàng thượng chỉ ra mê điểm."
Minh Đế nghiền ngẫm nhìn Khương Lan, có cảm khái, thương xót, đáng tiếc, kinh ngạc, rất nhiều cảm xúc Khương Lan cái hiểu cái không, nàng lại không dám đối mặt với Minh Đế lâu mà khẽ thấp đầu dời mắt nhìn chân thiên tử.
Nàng bất giác nghĩ có phải nguyên nhân ghế rồng hay đặt ở nơi cao hơn, ngang tầm mắt quần thần chỉ nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-khong-de-song/3739657/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.