Cố Mạc Chi nằm bất động dưới thân Bạch Lăng Đằng. Hắn chưa kịp làm gì cô, mới chỉ cởi bỏ lớp áo ngoài cồng kềnh. Ánh mắt cô vô hồn, mờ dần, mờ dần rồi cụp hẳn lại, mất đi ý thức. Trước đó đều là cơn đau dữ dội. Trong lúc cấp bách, bệnh cũ tái phát.Bạch Lăng Đằng điên cuồng sợ hãi. Hắn biết cô đây là đang bị làm sao. Hắn hối hận. Bế cô lên, đi tới bệnh viện. 
Bác sĩ Lưu nhìn thấy cháu gái quần áo không chỉnh tề, mặt đen như đít nồi, im lặng tiêm cho cô một mũi. Ông đi chậm rì rì ra ngoài cửa phòng bệnh, theo sau là Bạch Lăng Đằng. 
Thẳng đến khi vào phòng riêng của mình, ông vẫn im lặng đóng cửa lại. 
“Cậu bị sao vậy hả? Là đầu óc có vấn đề hay mu mị đầu óc? Sao cậu dám làm như vậy với cháu gái yêu quý của tôi? Cậu biết một khi phát bệnh con bé sẽ đau đớn như nào không? So với đứt gân đứt mạnh thì còn đau hơn gấp vạn lần!”. 
Trợ lí của ông tái mặt, nuốt ực. Bác sĩ Lưu thường ngày rất ôn nhu nhẹ nhàng . giờ đây ông túm cổ áo Bạch Lăng Đằng, tay đấm từng quyền về mặt hắn khiến cậu ta không khỏi ngạc nhiên, vội cùng những người khác ngăn cản. 
Bạch Lăng Đằng cúi gằm mặt. Hắn đúng là mất lí trí quá rồi. 
“Cháu xin lỗi. Xin viện trưởng tha thứ. Là cháu không suy nghĩ kĩ đã hành động... cháu...” 
“Cậu còn ngụy biện? Không suy nghĩ đã hành động? Theo tôi thấy chính là cậu nóng lòng muốn có được con bé. Nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-cau-nghi-ngoi/778858/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.