Cố Mạc Chi đau như có hàng ngàn lưỡi dao đâm vao cơ thể. Lục phủ ngũ tạng đều quặn thắt lại. Thân hình nhỏ nhắn nằm co ro, cắn chặt môi lại, chỉ nghe thấy tiếng” Ư” nho nhỏ từ miệng thoát ra ngoài. Cố Mặc, Tần tuấn duật cùng những người khác đều có mặt, đứng cách giường nơi Mạc Chi nằm. Cố Mặc chính là đau lòng. Hắn vì phút giây nóng giận mà quên đi việc bản thân Mạc Chi bị bệnh. Nhưng điều làm hắn càng đau hơn chính là, Mạc Chi cảm thấy hắn bẩn, thấy hắn ghê tởm. Tiểu bạch kiểm Phong Vũ chạm vào cô thì được mà hắn là anh trai, là anh trai cô mà lại không thể? Nực cười, thật nực cười!Phong Vũ chính là lo lắng không thôi, tay nắm chặt bàn tay cô:” Mạc Chi... Chị ráng chịu chút, bác sĩ Lưu sắp đến rồi... Không được khóc, nơi đây còn có người ngoài”. 
Cậu chính là đưa tặng mấy người bọn hắn một đòn chí mạng. Chẳng phải chữ “người ngoài” ấy đã khiến tất cả biến sắc sao? Mang tiếng là thanh mai trúc mã nhưng lại chẳng hề quan tâm đến Mạc Chi, thậm chí trước đây còn ra tay đẩy cô xuống cầu thang, mất trí nhớ... Bọn hắn thấy cả người tội lỗi... 
Còn mạc Chi, cô uất ức, giờ đây bản thân chính là yếu đuối chưa từng thấy:” Vũ... Đau lắm... chị đau lắm...” 
Bác sĩ Lưu đến, chạy thở hồng hộc, vội tiêm cho Mạc Chi một liều thuốc. Rốt cuộc cô cũng vơi dần cơn đau, chìm vào giấc ngủ sâu. Bác sĩ Lưu đã tuổi trung niên, cả mặt hằm hằm. Giữa trưa trời nóng cũng bị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nu-phu-cau-nghi-ngoi/252163/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.