Thời gian thấm thoát trôi qua, Bách Lý Cầm chớp mắt đã lớn lên, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, tính tình vẫn luôn trầm lắng. Nhưng cũng bởi vì dung mạo thoát tục cùng với tính cách trầm tĩnh đã làm cho chính nàng trở nên đặc biệt trong hàng đệ tử Vãn Hà môn.
"Sư bá." Bách Lý Cầm mặc một bộ y phục màu xanh nhạc, tóc dài được cột lại bởi một thanh lục xanh cùng màu. Toàn thân toát ra tiên khí ngút ngàn, nhìn sơ qua đôi khi làm cho Nhạc Nam cũng phải lầm thành tiểu sư muội của hắn Cổ Kinh Ca.
"Ừm, Cầm nhi lại muốn đến vườn đào chờ đợi Kinh Ca sao?" Nhạc Nam toàn thân bốc ra một mùi rượu nhàn nhạt, nhàn nhã vừa đi vừa hỏi nàng. Kim quan màu vàng trên đầu sáng chói hơi lệch qua một bên, quần áo cũng thấm hơi men.
"Vâng, Cầm nhi muốn đến chờ sư tôn xuất quan." nàng gật đầu, ánh mắt hướng về một phía xa xăm vô định, nàng đã thật lâu chưa gặp sư tôn rồi, có chút nhớ đến dung nhan của sư tôn.
"Cũng tốt, trước lúc lịch luyện đến xem nàng một chút." hắn gật gù như tự nói với bản thân mình, mặt ửng hồng do men rượu, vui vẻ khoác tay đuổi Bách Lý Cầm đi nơi khác, tự bản thân rót cho mình một chung rượu. Ngoài rượu ra thứ duy nhất làm hắn quan tâm nhất đó là Kinh Ca. Hắn từ nhỏ đã phải lưu lạc tha phương để kiếm sống, thứ ủ ấm hắn chính là rượu, giúp hắn quên đi sầu muộn, tuổi nhục, những lời đem pha của nhân thế. Còn Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nhan-nang-lam-do-de/252075/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.