Bà Cố nghe vậy liền lập tức bật cười tán thành đồng ý: "Đúng, ông nói đúng. Vĩ Thành chính là đang dung túng cho thằng bé kia."
Ngay lập tức Vĩ Thành nhíu mày, anh khó chịu mà nói: "Con dung túng cho cậu ta? Hai người nghĩ đi đâu vậy?"
"Con chỉ là thấy cậu ta quá phiền phức. Nếu không đồng ý để cậu ta ra ngoài, chắc chắn cậu ta lại sẽ cứ bám dính con rồi sẽ luyên thuyên nói mấy lời linh tinh." Vĩ Thành lên tiếng giải thích, tuy nhiên giọng điệu của anh lại nhẹ nhàng lẫn một chút nuông chiều trong đó.
"Ta lại không thấy vậy." Bà Cố vừa cười vừa sâu xa cất giọng nói.
Vĩ Thành lúc này cũng chẳng lên tiếng thanh minh, giải thích nữa. Anh chỉ nhẹ nhàng thả trôi mấy chữ: "Tùy mẹ.
Mẹ muốn nghĩ thế nào con không quan tâm."
Vĩ Thành cùng ba mẹ nói chuyện đôi ba câu rồi nhanh chóng kết thúc. Ông Cố và bà Cố sau khi xác nhận con trai vẫn khoẻ mạnh, tinh thần vui vẻ liền cảm thấy nhẹ nhõm.
Đến gần trưa, ông bà Cố vì phải xử lý công việc công ty đành phải nói một tiếng tạm biệt với Vĩ Thành rồi nhanh chóng rời đi.
Vĩ Thành cũng chẳng có gì lạ lẫm với sự bận rộn của hai người bọn họ. Anh đã sớm quen cảm giác này từ nhỏ.
***
Bên này, Lục Khương ra khỏi nhà liền leo lên chiếc xe đậu sẵn ở cổng. Tuy nhiên ngay khi xe vừa đi được một lúc, cậu đột nhiên phát hiện ra sự khác thường.
Lúc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-phu-cung-phan-dien-cuoi-truoc-yeu-sau/3650229/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.