Chương trước
Chương sau
Bà Cố nghe vậy liền lập tức bật cười tán thành đồng ý: "Đúng, ông nói đúng. Vĩ Thành chính là đang dung túng cho thằng bé kia."

Ngay lập tức Vĩ Thành nhíu mày, anh khó chịu mà nói: "Con dung túng cho cậu ta? Hai người nghĩ đi đâu vậy?"

"Con chỉ là thấy cậu ta quá phiền phức. Nếu không đồng ý để cậu ta ra ngoài, chắc chắn cậu ta lại sẽ cứ bám dính con rồi sẽ luyên thuyên nói mấy lời linh tinh." Vĩ Thành lên tiếng giải thích, tuy nhiên giọng điệu của anh lại nhẹ nhàng lẫn một chút nuông chiều trong đó.

"Ta lại không thấy vậy." Bà Cố vừa cười vừa sâu xa cất giọng nói.

Vĩ Thành lúc này cũng chẳng lên tiếng thanh minh, giải thích nữa. Anh chỉ nhẹ nhàng thả trôi mấy chữ: "Tùy mẹ.

Mẹ muốn nghĩ thế nào con không quan tâm."

Vĩ Thành cùng ba mẹ nói chuyện đôi ba câu rồi nhanh chóng kết thúc. Ông Cố và bà Cố sau khi xác nhận con trai vẫn khoẻ mạnh, tinh thần vui vẻ liền cảm thấy nhẹ nhõm.

Đến gần trưa, ông bà Cố vì phải xử lý công việc công ty đành phải nói một tiếng tạm biệt với Vĩ Thành rồi nhanh chóng rời đi.

Vĩ Thành cũng chẳng có gì lạ lẫm với sự bận rộn của hai người bọn họ. Anh đã sớm quen cảm giác này từ nhỏ.

***

Bên này, Lục Khương ra khỏi nhà liền leo lên chiếc xe đậu sẵn ở cổng. Tuy nhiên ngay khi xe vừa đi được một lúc, cậu đột nhiên phát hiện ra sự khác thường.

Lúc đầu Lục Khương chỉ nghĩ có lẽ là do bản thân nghĩ nhiều nên sinh ra ảo giác. Thế nhưng ngay sau đó cậu đột nhiên phát hiện phanh xe có dấu hiệu bị động tay động chân.

Tiếc rằng trước khi Lục Khương kịp lên tiếng nhắc nhở tài xế; thì chiếc xe đã tông vào một ô tô khác. Một vụ tai nạn thảm khốc cứ thế diễn ra trước sự ngỡ ngàng không kịp phản ứng của cậu.



Chắng mấy chốc, Lục Khương rơi vào trạng thái hôn mê và mất ý thức hoàn toàn.

Trong khi đó ở một nơi khác - cụ thể là nhà của Lục Chước, hệ thống bắt đầu báo cáo tình hình với Lục Chước.

[Kí chủ, tôi đã tạo ra một vụ tai nạn giao thông. Sau sự cố này, Lục Khương có thể lành ít dữ nhiều.]

"Tốt, ngươi làm tốt lắm. Từ lúc bắt đầu làm nhiệm vụ, cậu ta chính là vật cản đường lớn nhất của ta." Lục Chước thản nhiên ngồi trên ghế ung dung nói với hệ thống.

Sở dĩ hệ thống muốn trừ khử Lục Khương đơn giản chỉ là vì muốn dọn đường cho Lục Chước làm nhiệm vụ.

Từ khi có sự xuất hiện của Lục Khương, mọi tình tiết được thiết lập sẵn đều bị đảo lộn. Các nhân vật phụ đáng lý ra phải vây quanh, cung phụng Lục Chước. Vậy mà từ khi có sự xuất hiện của cậu ta mọi thứ liền thay đổi.

Nếu để Lục Khương sống sót, xác xuất Lục Chước hoàn thành nhiệm vụ công lược tất cả các nhân vật là rất thấp.

Vậy nên hệ thống đã dùng quyền năng của mình để trừ khử Lục Khương.

***

"Lục Khương đâu?" Vĩ Thành khó chịu quát lớn với người hầu.

Đám người hầu ngay lập tức bị doạ sợ, người nào người nấy đều run rẩy cúi đầu.

Lục Khương không hề biết lúc không có cậu, Vĩ Thành trở nên âm u đáng sợ thế nào. Anh không chỉ nóng giận vô cớ, anh còn thường xuyên không thể khống chế được cảm xúc.



Trạng thái cảm xúc của Vĩ Thành thường được đám người hầu gói gọn trong hai chữ "'ôn thần." Trước khi đi tai nạn, anh đã rất âm u, máu lạnh. Sau khi bị tai nạn cảm xúc tiêu cực đó càng được khuyếch đại lên.

Vĩ Thành có thể sẵn sàng dùng thủ đoạn tàn độc nhất để trả thù đối thủ trên thương trường. Không chỉ dừng lại ở đó, anh cũng có thể sẵn sàng dùng sự tàn độc của bản thân để tra tấn cơ thể mình, bằng chứng là lần tự tử trước đó.

Người hầu hiểu rõ tính khí của vị thiếu gia này nên mỗi lần anh tức giận, cảm xúc mất kiểm soát là bọn họ như thất hồn lạc vía, sợ hãi không thôi.

Sở dĩ Vĩ Thành vô cớ tức giận như vậy là vì đến giờ cơm nhưng Lục Khương vẫn chưa quay trở về.

Vĩ Thành vốn đã quen đến giờ cơm sẽ cùng Lục Khương dùng bữa. Vậy mà hôm nay thức ăn đã được dọn lên nhưng người thì chẳng thấy đâu.

"Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân ra ngoài hiện vẫn chưa về." Một người hầu dũng cảm cất giọng trả lời, nói là dũng cảm nhưng giọng của cậu ta lại không ngừng run rẩy.

Vĩ Thành ngay lập tức trở nên tức giận, vẻ mặt âm u của anh được khuyếch đại lên rõ ràng. Anh vừa đập mạnh vào bàn vừa lẩm bẩm: "Cậu ta nói ra ngoài một lát? Đây là một lát của cậu ta hả? Trời đã tối đen như vậy mà vẫn chưa chịu về."

Cả nhóm người hầu không ai dám thở mạnh dù chỉ một chút. Tất cả đều khúm núm co rúm tại chỗ.

"Dọn hết thức ăn trên bàn!" Vĩ Thành lớn giọng ra lệnh với người hầu.

Một người hầu cả gan lên tiếng nói: "Nhưng mà thiếu gia chưa dùng bữa."

Đám người hầu còn lại nhanh chóng bịt miệng cậu người hầu trẻ tuổi kia. Sau đó nhanh chóng dọn dẹp thức ăn trên bàn, chẳng mấy chốc cái bàn vốn đầy ắp các món ăn đã trở nên trống trơn.

Cứ thế cả căn phòng trở nên vắng lặng, mãi cho đến khi quản gia hốt hoảng chạy vào phá tan sự tĩnh lặng này.

Ông vừa hớt hải vừa lên tiếng nói: "Có người báo tin thiếu phu nhân, thiếu phu nhân bị tai nạn xe."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.