Khi gần hết chai truyền dịch cuối cùng Mộc Ý Vãn cũng tỉnh lại, cả người cô đều nhức mỏi, cô cử động một chút liền đụng trúng vết thương đau. Phó Lãng vẫn luôn quan sát cô khi thấy cô tỉnh liền gọi cho bác sĩ vào kiểm tra.
" Không còn gì nghiêm trọng rồi! Chỉ cần mỗi ngày thoa thuốc lên vết thương thì nó sẽ khỏi, và đừng để vết thương thấm nước lâu quá."
" Vâng ạ!"
Phó Lãng giúp cô điều chỉnh tư thế một chút để cô không đụng vào vết thương, Mộc Ý Vãn đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó liền đưa tay nắm lấy áo của cậu.
" Còn đau ở đâu sao?"
" Không phải! Chuyện này đừng để ba tớ biết được không? Tớ không muốn ông ấy lo lắng cho tớ!"
" Được tôi giúp cậu giữ bí mật này!"
" Những vết thương này nếu về nhà nhất định sẽ bị ba Mộc phát hiện mất tớ phải làm sao đây?"
" Tạm thời cứ ở chung cư Jay của tôi đi, khi nào cậu khoẻ lại thì về nhà!"
" Được!"
Đợi chai truyền dịch hết hoàn toàn Phó Lãng bế cô đi vào trong xe rồi về chung cư của mình, trên đường về cô đã nhắn tin cho Bối Bối bảo cô ấy giúp cô giữ bí mật này và nói dối với ba Mộc rằng cô ở nhà Bối Bối vì ba mẹ cô ấy đi công tác. Ngồi trên xe cảm giác buồn ngủ lại nhanh chóng kéo đến, cả một ngày cô đã mệt mỏi rồi, chẳng mấy phút sau cô đã ngủ trên vai của cậu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-muon-cung-toi-yeu-duong/3317363/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.