Mộc Ý Vãn mơ hồ nhìn Phó Lãng, cả người cậu đều rung lên ôm chặt cô trong lòng, cô ngửi được mùi hương bạc hà quen thuộc và an toàn đến lạ, cô không suy nghĩ nhiều được nên chìm vào giấc ngủ. 
Phó Lãng ôm Mộc Ý Vãn chạy xuống phòng y tế, đi ngang bọn họ không quên nhìn họ bằng đôi mắt cảnh cáo. Nhất Nam nhìn Bối Bối bị thương tóc tai cũng bù xù, chạy qua chỗ cô xem xét tình hình. 
" Bối Bối cậu không sao chứ?" 
" Nhìn không thấy sao? đưa tớ xuống phòng y tế nhanh lên!" 
" Được được!" 
" Aa cậu làm gì vậy?" 
" Cậu bị thương không được đi lung tung!" 
Không để Bối Bối từ chối Nhất Nam đã bế cô lên chạy xuống phòng y tế, nhìn gương mặt lo lắng của cậu, trái tim của cô đột nhiên lệch một nhịp, cô cứ nhìn Nhất Nam đến ngẩng người. 
" Còn các em kia lập tức lên phòng của tôi!" 
Mộc Ý Vãn được đưa vào phòng y tế, Phó Lãng ở bên cạnh cô không rời nửa bước, cậu ngồi một bên nắm chặt tay cô như sưởi ấm. Cũng may cô chẳng bị gì nặng chỉ có vết thương ngoài da. Bác sĩ cũng đã truyền dịch cho cô để bổ sung năng lượng. Phó Lãng vừa canh chừng vừa điện cho hiệu trưởng giải quyết vụ này, gia đình cậu tốn không ít việc đầu tư vào đây nên hiệu trưởng cũng chẳng dám làm trái ý của cậu. 
Bối Bối được băng bó vết thương, Nhất Nam thấy tóc cô hơi rối nên đã giúp cô chỉnh trang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-muon-cung-toi-yeu-duong/3317362/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.