Phương Thiết ở ngoài vườn, hắn đang đổ xăng để tiếp tục… đốt nhà.
Hắn từ trước đến giờ vẫn luôn nhăm nhe thời cơ để gây chuyện, cuộc sống của hắn quá nhàm chán rồi.
Xăng đã sẵn sàng hắn cầm diêm cháy đỏ, chỉ đợi ném xuống để lửa bùng lên, nhưng khi này từ đằng sau có người gọi hắn.
“Phương Thiết.”
Hắn giật mình, để lỡ thời cơ khiến que diêm cháy tàn. Quay đầu lại thì thấy hai người đứng phía sau, giây phút này hắn cũng biết, lộ chuyện rồi!
“Ông còn muốn lừa chúng tôi nữa không?” Ngân Thương Duệ hỏi.
“Thôi nào, mới chỉ hai tháng mà các người đã tìm ra nhau rồi sao? Nhanh hơn quá trình hai tháng đấy.”
Nghe hắn nói và cả biểu cảm của hắn, cho hai người bọn họ biết bọn họ không phải là nạn nhân đầu tiên.
“Những người ít cũng phải nửa năm, các người còn chưa sứt đầu mẻ trán vì nhau, sao lại nhận ra nhau rồi?”
“Ông phá được bao nhiêu cặp rồi?” Tịch nhiên hạ ánh mắt coi thường.
“Không nhớ hết. Nhưng để mà nói là phá tanh bành thì có hơn chục vụ rồi.”
“Bọn họ có cùng tồn tại với chúng tôi?”
“Không, bọn họ đều hoàn thành nhiệm vụ rồi rời khỏi đây, sau đó mới đến lượt các người đến.”
“Sao ông biết? Nhỡ đâu bọn họ cũng tồn tại, nhưng ông không biết thì sao?”
Tịch Nhiên không loại trường hợp sẽ có ai đó khác ở một nơi nào đó. Nơi mà bọn họ không biết tới, cũng tồn tại người như bọn họ.
“Nghĩ xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590331/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.