Tịch Nhiên từ lúc nói chuyện xong với Phương Thiết, không ngừng thở dài.
Ngân Thương Duệ tinh tế nhận ra Kình Lam đang buồn lòng, vì vậy chú tâm hỏi cô:
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là chuyện về cuốn sách thôi.”
“Cuốn sách của em làm sao? Đừng nói đã lại trắng tinh rồi nhé?”
Tịch Nhiên cười gượng không trả lời, cô bây giờ mà trả lời nghe có vẻ quá lộ liễu rồi.
“Anh… đã có dự định gì cho tương lai chưa?”
“Dự tính à. Cũng có đấy…”
Kình Lam chú tâm muốn nghe thử, nhưng Ngân Thương Duệ giở trò lại không muốn kể.
“Nhưng sao tôi phải nói với em. Em muốn biết để làm gì chứ.”
Tịch Nhiên hơi bực mình quay đi, hướng ra ngoài cửa xe vẫn là thành phố xa hoa tráng lệ khiến người ta mê hồn đó. Bọn họ đang trên đường về nhà.
“Chu Nhiên đừng giận chứ. Tôi chỉ nói vậy thôi mà.”
“Anh tránh ra, tôi còn ghét anh lắm.”
Tịch Nhiên chỉ cần nhớ một hoặc hai sự việc khi trước anh làm với cô, tùy tiện có thể lấy ra một lý do để giết anh.
“Tịch Nhiên em không nhớ tôi sao? Còn tôi thì rất nhớ anh đó.”
“Không nhớ.”
“Vậy mà hôm trước có người nằm dưới thân tôi, gọi ai cũng nhiều lắm nha.”
Tịch Nhiên ngượng chín mặt, nếu không phải bây giờ anh ta đang lái xe thì cô chắc chắn sẽ đánh anh ta một trận ra trò.
Cô im lặng, anh cũng im lặng. Không khí có chút gì đó không quen.
“Anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590330/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.