Tịch Nhiên đứng trước mộ của Tưởng Tịch Diên, không quá lâu đã trở về.
“Em không sao chứ?”
Cô không nói gì, chỉ lắc đầu. Ngân Thương Duệ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
“Em nghỉ sớm đi.”
“Anh đi đâu?”
Ánh mắt không an tâm của Tịch Nhiên khiến Ngân Thương Duệ khó hiểu, nhưng anh không để cô lo lắng, nhanh chóng trấn an:
“Đừng lo, anh sẽ trở lại. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Một người không phát giác ra mình bị thương, đương nhiên sẽ không cảm thấy đau. Chỉ là bản thân họ không thấy, phần lại để cho người khác thấy, thấy trọn vẹn sự nghiêm trọng của vấn đề mới thấy đau.
“Em muốn đi cùng.”
“Ngoan, nghe lời, nghỉ ngơi đi.”
Ngân Thương Duệ đi khỏi, anh không biết cô lo lắng chuyện gì nên chỉ cho rằng cô đang lo lắng dư thừa, không chút để tâm mà rời đi.
Phương Thiết không an tâm lại âm thầm đến thăm cô.
“Tịch Nhiên cô biết chuyện gì chưa?”
Trước khi Ngân Thương Duệ đi đã cho người chuẩn bị canh tẩm bổ cho cô, còn cô bây giờ thì đang uống nó.
“Có lẽ mấy chuyện anh định nói tôi biết hết rồi.”
Thực tế theo kế hoạch thì Ngân Thương Duệ rời đi rồi sau đó mới có những chuyện sau đó xảy ra.
Chỉ duy nhất chuyện Tưởng Tịch Diên chết và Ngân Thương Duệ vẫn còn ở lại nơi này là không nằm trong dự tình ban đầu của cô.
Còn lại tất cả đều diễn ra đúng với kế hoạch ban đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590301/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.