Hồi ức được khép lại, trong lòng Chu Nhiên đã có câu trả lời của rất nhiều chuyện cô không biết.
“Bao nhiêu ấy kí ức của tôi, cô hiểu hết rồi chứ? Bây giờ tôi tạm thời làm phiền cô, nhưng chẳng mấy lâu nữa tôi cũng sẽ rời khỏi thôi, khi đó tôi sẽ cần có cô giúp, nên bây giờ tôi muốn giúp cô giải quyết hòn đá nặng trong lòng.
Cô hãy suy nghĩ cho thật kĩ, liệu bản thân cô có chống đỡ nổi giống như tôi trăm năm không được ở cạnh người mình yêu hay không?”
Người mình yêu ư?
“Vậy là Diệp Thanh Duệ…”
“Ngân Thương Duệ hay Diệp Thanh Duệ đều là hắn, chỉ là chưa nhớ ra thôi.”
Chu Nhiên đơ ra, “Tôi… tôi…”
Hoa Lạt quay đầu không nhìn cô, trầm giọng cảnh báo:
“Mau tỉnh lại đi, sắp muộn rồi đấy. Theo tôi đoán thì hình như bây giờ cô vẫn có thể đến kịp.”
Hoa Lạt không còn khả năng tiên tri khi đã từ bỏ vị trí của mình. Nhưng cô ta vẫn chắc chắn, ván cược này của mình sẽ thắng.
Chu Nhiên hốt hoảng bật dậy, khi này đồng hồ bên cạnh đã điểm đúng tám giờ, chỉ còn năm phút nữa thì hôn lễ của bọn họ sẽ bắt đầu
“Không kịp… không, vẫn còn kịp.”
Cô ngay lập tức lao xuống giường rồi chạy một mạch ra ngoài. Thời gian với cô bây giờ không còn quan trọng nữa, cô không muốn bản thân mình giống Hoa Lạt, e ngại điều gì để phải bỏ lỡ nhau.
…
“Chú rể đâu rồi? Dụ Yên?”
Thẩm Dạ Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590252/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.