Sau đó Chu Nhiên đã dễ dàng hạ sinh một đứa bé gái trong bệnh viện. Cô mất mấy ngày để lấy lại sức, còn đứa bé đó cũng được đặt một cái tên phù hợp.
“A a, con gái của ba, gọi ba một tiếng coi nào.”
Hoắc Thuần Du thấy dáng vẻ ngáo ngơ của Diệp Thanh Duệ, miền trách:
“Ông nội ơi, đứa bé mới sinh được ba ngày, nó đã biết nói đâu chứ!”
“Xì, cậu im đi. Tôi đang vui vẻ chứ không cậu ăn đủ rồi đó.”
“Nhưng cũng kì quái thật, đứa bé này sinh ra lại không khóc, mặt nó cứ ngơ ra thế kia… liệu có bệnh gì không? Tôi nghe nói trẻ sinh ra phải khóc thì mới mạnh khỏe được…”
“Hừ, câm cái miệng thối của cậu lại, cậu đang trù ẻo con gái của tôi đấy à?”
“Đâu có, lời tôi nói cũng là sự thật mà…”
Hai người đàn ông ở ngoài cửa cái nhau, Chu Nhiên sau khi hồi sức cũng đi đến phòng trẻ sơ sinh, trong tay cô đang cầm cái cốc, không ngần ngại mà ném thẳng vào mặt mấy kẻ kia.
“Đây là bệnh viện! Các người có thôi đi không hả? Với lại, bỏ đứa nhỏ kia xuống!”
Diệp Thanh Duệ bị mắng thì quay sang, ngoan như chó vẫy đuôi, lấy lòng cô vợ nóng tính.
“Haha, em sao lại ra đây rồi. Mau đi nghỉ đi!”
“Duệ à, cậu mọc đuôi khi nào thế? Nó đập vào chân tôi này.” Hoắc Thuần Du đùa giỡn.
“Im đi tên khốn.”
Chu Nhiên nói không được, liền cốc vào đầu hi người họ.
“Già đầu cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-nam-chinh-da-den-luc-anh-nen-yeu-toi-roi/2590248/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.