Sương sớm lượn lờ mây trắng bồng bềnh bao phủ núi đồi.
Thôn Bán Hạ ở ngoại thành phía đông của thành phố A là một vùng núi nông thôn bình thường, do có dãy núi Lang Sơn nổi tiếng nên được các nhà đầu tư chú ý biến thành một khu du lịch cấp A.
Ở đây thu hút khách du lịch một phần là vì núi non hùng vĩ, điều còn lại chính là có thể tổ chức cho du khách săn bắn thú rừng một cách hợp pháp đến mức kinh ngạc.
Đồi núi trập trùng non xanh nước biếc chính là phong cảnh chung của nơi đây.
Tầng dãy núi dài không phân chia cao thấp đồng đều, được bao phủ bởi một tầng mây trắng mờ mờ ảo ảo.
Có vẻ là do sương mù chưa tan nên chưa khai sáng hết được vẻ đẹp hùng vĩ của ngọn núi này.
Dĩnh Dĩnh đã bước xuống xe, nhưng cô lại không di chuyển đến chỗ đám người Dương Cao Lãng đang đứng. Cô một mình đứng ở đầu xe, trên cổ đang choàng một chiếc khăn lông màu xám, che kín đi nữa khuôn mặt tròn trịa đầy thịt của cô.
Ánh mắt cô to tròn đen láy như đang chứa một dòng sông, thầm kín nhìn về phía mấy ngọn núi xa xăm đằng trước.
Bách Lý Vũ nhìn thấy cô đột nhiên trầm lặng, anh nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô vỗ vai, “Dĩnh Dĩnh, em đang nhìn gì đó?’’
Cái tên Dĩnh Dĩnh phát ra từ giọng của anh ngọt ngào dễ nghe đến lạ thường. Dạo gần đây anh hay gọi tên cô như vậy, tần suất có vẻ cũng khá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-lam-nu-phu-so-tan/2451129/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.