A Cửu vốn dính người như thế, chứng lo âu chia lìa của hắn chắc chắn cũng vô cùng nặng.
Sở Hòa khó có thể hình dung việc mình “không nói một lời” mà biến mất sẽ gây ra cú sốc lớn đến mức nào với hắn. Nàng giãy giụa: “Mau thả ta trở về!”
Nàng động đậy quá mạnh, Hắc Nhạn không thể tiếp tục cõng nàng ổn định mà dùng khinh công chạy nhanh được nữa. Hắc Nhạn và Bạch Hạc đành phải hạ xuống đất trước. Sở Hòa vội vàng nhảy khỏi lưng Hắc Nhạn.
Nàng muốn quay trở lại, nhưng Bạch Hạc giữ tay nàng lại.
“Sở tiểu thư, người Miêu Cương phần lớn xảo quyệt, âm hiểm. Bọn họ toàn thân là độc, g.i.ế.c người như quỷ. Ngươi chắc chắn muốn quay về bên cạnh tên Miêu Cương kia sao?”
Hắc Nhạn cũng khuyên nhủ: “Hơn nữa ta nghe nói bọn họ thích nhất là bắt người hạ độc, khiến kẻ đó trở thành Dược nhân chỉ biết nghe lệnh mình. Ngươi có từng nghĩ tới, lỡ một ngày nào đó ngươi chọc giận hắn, hắn có trăm ngàn loại phương pháp tra tấn ngươi chăng?”
Bạch Hạc nói thêm: “Hơn nữa hiện tại, làm sao ngươi có thể đảm bảo được ý nguyện của mình đều xuất phát từ bản tâm? Lỡ như ngươi đã vô tình trúng Tình Cổ của hắn rồi thì sao?”
Hắc Nhạn cũng nói: “Ngươi là khuê các thiên kim, chưa từng đặt chân giang hồ, có lẽ căn bản không biết sự đáng sợ của người Miêu Cương.”
Kỳ thực, suốt chặng đường đi, Sở Hòa đã thấy rất nhiều người đối với A Cửu đều giữ thái độ tránh né không kịp. Dù kiến thức nàng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4945114/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.