Tống Thính Tuyết đứng bên mép khe nứt, mày nhíu chặt. Bên dưới chỉ một màu đen đặc, không thấy đáy. Hồi lâu sau mới nghe tiếng đá rơi vọng lên, mơ hồ và xa xăm, hẳn là sâu vô cùng.
Đáng lẽ nền đất nơi này không thể nứt ra được. Chắc do những rễ cây kia sinh trưởng quá nhanh, chống đỡ không nổi mới khiến mặt đất kiên cố trở thành giòn rỗng.
“Tống tiên sinh!”
Phương Tùng Hạc hớt hải chạy tới. “Ta nghe động tĩnh bên này. Có phải A Cửu công t.ử và A Hòa cô nương… xảy ra chuyện rồi không?”
Trước đó, hắn cố theo dấu Tống Thính Tuyết đi vào sâu trong thông đạo, nhưng càng đuổi càng lạc hướng. Giờ nhìn thấy Tống Thính Tuyết đứng đây một mình, còn hai người kia không thấy bóng dáng, trong lòng hắn lập tức dâng lên dự cảm xấu.
Tống Thính Tuyết liếc nhìn khe sâu, đáy mắt lóe lên tia âm trầm khó phân, nhưng khi ngẩng đầu, sắc mặt hắn đã trở nên khó coi:
“Chúng ta vừa bị tập kích. Hai người bọn họ… đã rơi xuống dưới.”
“Cái gì?!”
Phương Tùng Hạc biến sắc, bước nhanh định lao xuống cứu người, nhưng Tống Thính Tuyết kịp thời kéo lại.
“Phía dưới không biết sâu tới mức nào. Phương đại hiệp, ta hiểu ngươi lo cho họ, nhưng bây giờ mà hấp tấp sẽ chỉ thêm nguy hiểm.”
Phương Tùng Hạc cố lấy lại bình tĩnh. Lời ấy không sai. Hơn nữa, A Cửu vốn không phải người thường, chỉ cần hắn còn, chắc A Hòa cô nương cũng không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Việc quan trọng lúc này là tìm xem có đường nào khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-khong-may-cong-luoc-phai-thieu-nien-mieu-cuong/4890025/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.