Chương trước
Chương sau
Cho dù thầy cô cố hỏi là ai làm ra việc này nhưng Diệp Ninh Mạc vẫn cố gắng bao che cho bọn Lâm Cung Viễn,

Diệp Ninh Quân nhìn ra cậu đang bao che cho kẻ xấu, dù sao đây là quyết định của cậu, cô không nên xen vào.

Ba người kia biết tin Diệp Ninh Mạc không khai ra hung thủ, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.

Vào ban đêm mọi người đều chìm vào giấc ngủ, Diệp Ninh Quân cứ lăn qua lăn lại vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ được, cô vẫn như thói quen tìm vòng ôm của Trần Trì, không gian tĩnh mịch, ai nấy đều nhắm mắt ngủ, cô lật đật nhẹ nhàng đi ra bên ngoài ngồi ngắm sao.

Trần Trì bên này bị đánh thức bởi tiếng gáy của các bạn nam khác, cảm giác có vật đè nặng lên người, cậu mở mắt nhìn sang gương mặt sát gần mình kia. Cậu đưa tay đẩy cái đầu của Lục Hiểu Minh sang một bên, ngồi dậy lấy chân cậu ta ra giục sang bên khác. Người bên cạnh Lục Hiểu Minh là một bạn khác đang ngủ đột nhiên bị một vật nặng đột kích, cậu ta bật dậy ôm bụng. Nhìn Lục Hiều Minh ngủ ngon lành, cậu ta đành kiềm nén muốn mắng người, lại thấy một bóng dáng của ai đó đi ra ngoài.

Cậu bạn đó xoay người đếm từng người, đếm qua đếm lại mới phát hiện đó là Trần Trì, cậu ta ngáp một cái rồi nằm ngủ tiếp. Cậu ta dùng chân đá Lục Hiểu Minh sang một bên thoả mãn nằm xuống.

Vừa ra khỏi lều nhìn thấy Diệp Ninh Quân đang ngồi thẩn thờ ngắm sao, cậu mỉm cười đi đến, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh. Cô nhận ra bên cạnh có người nhưng không nhìn cũng đoán được là Trần Trì, bởi vì cô ngửi được mùi hương bạc hà trên người cậu.

" Không ngủ được sao?"

" Ừm lạ chỗ với lại không được ôm cậu nên tôi không ngủ được."

"Tớ cũng vậy."

Diệp Ninh Quân chống cằm nhìn gương mặt cậu, đột nhiên cảm thấy mặt cậu còn đẹp hơn cả ngôi sao lắm lánh trên kia, ngồi ngắm cậu cũng rất bổ mắt đấy! Nhìn cô bây giờ thật khiến cậu nổi lòng muốn bắt nạt, cậu ngồi lại gần kéo cô nằm lên vai của mình, cả hai im lặng ngồi ngắm sao. Nhờ có vòng tay ấm áp của cậu mà cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ, Trần Trì không còn cách nào nữa liền bể cô đến lều của mình, nằm ôm vào lòng, chỉ cần Lục Hiểu Minh quay lại gần liền lấy chân đá cậu ta sang bên kia.

Trời tờ mờ sáng, Diệp Ninh Quần đột nhiên thức giấc, cô đang ngủ trong lòng Trần Trì, nhìn xung quanh còn có rất nhiều bạn nam khác, cô xấu hổ nhân lúc bọn họ còn chưa tỉnh cô phải về lều của mình. Cô nhẹ nhàng cầm tay cậu ra khỏi eo của mình và từ từ ngồi dậy, tuy tiếng động nhỏ nhưng vẫn đánh thức Trần Trì.



" Không ngủ thêm sao?"

" Tớ về lều của mình đây!"

"Ừm, cẩn thận."

Lục Hiểu Minh mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, gãi đầu vài cái, gương mặt mới bị đánh thức nhìn sang hai người họ.

Diệp Ninh Quân và Trần Trì cũng bị hành động bất ngờ của cậu ta mà ngồi im không nhúc nhích, cậu ta nói với giọng gáy ngủ của mình:" Hửm, mình đang mơ sao? Sao cậu lại ở đây được nhỉ?

Dứt lời Lục Hiểu Minh liền ngã xuống tiếp tục ngủ còn có giọng gáy vang lên, cô nhịn cười sau đó quay sang cậu, hôn vào một bên má của cậu rồi chạy mất, cậu đưa tay sờ sờ vào chỗ cô hôn rồi bật cười. Cứ tưởng việc cô chạy ra khỏi lều không ai hay nhưng vẫn bị một người nhìn thấy, là bạn cùng lớp với cô Dương Hân.

Lúc Diệp Ninh vào lều đã nhìn thấy Dương Hân đã thức, cô nàng cũng nhìn thấy cô bước ra ngoài từ đêm khuya đến gần trời sáng mới vào, bốn mắt nhìn nhau, cô có tật giật mình liền quay về chỗ nằm của mình tiếp tục ngủ.

Buổi sáng, mọi người chuẩn bị xuất phát xuống núi, lúc này lại nghe các bạn đang nói về việc tối hôm qua, có một cặp không biết xấu hồ nhân lúc mọi người ngủ mà lén lút làm chuyện ân ái còn không biết kiềm chế mà lớn giọng rên rỉ, lúc đó có một người thức giấc đi vệ sinh nên nghe thấy. Chỉ biết nam sinh là Lê Trọng Xuyên còn nữ sinh cùng cậu ta làm chuyện không biết xấu hổ kia thì không ai biết cả. Mọi người đoán là bạn gái cậu ta là Đường Thanh Ý, nhưng cô ta vừa biết tin này liền lôi cậu ta ra để nói chuyện và cãi nhau một trận to rồi chia tay, từ đó mọi người lại biết nữ sinh kia không phải là Đường Thanh Y, ai nấy cũng tò mò không biết nhân vật chính đó là ai?

Dương Hân nghe câu chuyện này lại bất giác nhìn gương mặt của Diệp Ninh Quân, mọi chi tiết đều trùng khớp, cô cũng ra ngoài nhân lúc người khác ngủ. Dường như cô chính là nhân vật chính trong câu chuyện của họ nói, cô ta khinh thường nhìn cô, cô ta vẫn chưa nói chuyện này với ai, nhưng khi lên xe lại nhịn không được cái bản tính nhiều chuyện của mình mà kể cho người bên cạnh nghe.

Mà người này lại quen biết với Đường Thanh Ý, cô ta nhanh chóng nhắn tin cho Đường Thanh Ý biết tin. Ở bên này, Đường Thanh Ý biết được kẻ gian díu với bạn trai mình thì bật khóc, nhất định sẽ bắt cầu đôi nam nữ đó trả giá. Bản thân cũng là một tiểu thư dang giá của Đường gia, nên chuyện này cô không thể bỏ qua được, sau khi tìm hiểu mới biết được Diệp Ninh Quân còn xuất thân bình thường, cha mẹ đều bán mì để sinh sống, cô càng khinh thường hơn. Không nghĩ bản thân lại thua với con của kẻ bán mì, càng nghĩ càng tức giận, cô nhất định sẽ cho Diệp Ninh Quân một bài học ra hồn, để cô không thể đi cướp bạn trai của người khác.

Ngồi suốt một trận đường dài, Diệp Ninh Quân mệt mỏi quay trở về nhà cùng Trần Trì, cô tắm rửa xong liền leo lên giường nằm, cũng may này mai vẫn còn nghỉ một ngày, cô tha hồ mà ngủ nướng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.