Chương trước
Chương sau
"Em biết anh rất tốt với em, em cũng rất cảm kích, anh xem, gia cảnh Thái Hồng Loan chắc chắn thuộc dạng khá giả, anh mà lấy cô ấy thì chẳng lo gì về sau nữa..."

Đoạn, cô ả hạ giọng: "Nếu anh không ưng Thái Hồng Loan thì Dương Gia Nghi cũng được, sang năm cô ấy mười lăm rồi, ở quê mười lăm tuổi đã có thể lấy chồng sinh.

Một đứa con gái mà xây cái nhà lớn như vậy làm gì, anh mà lấy cô ta, nhà đó sẽ là nhà của anh, không cần chen chúc ở nhà cũ nữa.

Hơn nữa, sức lực Dương Gia Nghi lớn như vậy, nếu anh làm chồng cô ấy thì công điểm cô ấy kiếm được cũng là của anh, mà thịt cô ấy kiếm được cũng là của anh nốt..."

Đỗ Trung sững sờ, nhớ lại đám thịt heo rừng, gã nuốt nuốt nước miếng.

La Tiểu Vi vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân, giọng nói chuyển sang bất lực đáng thương: "Chỉ có em... chỉ có em là không giúp gì được cho anh cả. Anh hãy xem em như em gái thôi..."

Đỗ Trung nhìn người trước mặt, cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Nhưng có một điều chắc chắn là gã không dám dòm ngó đến Thái Hồng Loan và Dương Gia Nghi.

Thái Hồng Loan lúc nào cũng có Thái Hồng Cảnh và Trần Vệ Dân ở bên người. Còn Dương Gia Nghi...



Đây là một con cọp cái, nắm đấm có thể giết chết heo rừng. Hơn nữa, còn có chú làm cảnh sát ở thành phố.

Đỗ Trung rùng mình, bị suy nghĩ miên man của bản thân làm sợ, lắc đầu nguầy ngậy: "Không, không, không, người anh thích là em, mấy người kia anh không xứng."

Gã còn chưa muốn chết.

Câu trả lời khiến La Tiểu Vi nghiến răng nghiến lợi. Anh không xứng với họ thì xứng với tôi sao? Xem tôi là cái gì?

Cô ả rất muốn xoay người bỏ đi, nhưng nghĩ đến túi lương thực sắp hết của mình, cái chân mãi mà chẳng thể nhấc lên được.

La Tiểu Vi mềm mỏng: "Không có gì là không xứng hết, anh yên tâm, em sẽ giúp anh, chỉ cần có người nhìn thấy anh và họ đi chung..."

Mới tới một tháng nhưng trường đời đã dạy cô ả biết rằng thanh danh rất quan trọng. Nếu Thái Hồng Loan hoặc Dương Gia Nghi mà bị Đỗ Trung dây dưa, đến lúc đó không muốn gả cũng phải gả.

Hai người này không có ai là tốt cả, ai xui xẻo cũng được. Đến lúc đó không chừng cô ả còn sẽ đốt pháo chúc mừng.

La Tiểu Vi có lòng, nhưng Đỗ Trung không có gan. Gã lắc đầu lia lịa: "Anh chỉ thương em thôi, anh chỉ cần em thôi."

Tuy nói kế hoạch của La Tiểu Vi rất mê người, nhưng ai dám bảo đảm nhất định sẽ thành công? Dương Gia Nghi không phải là kẻ thân cô thế cô, cô còn có chỗ dựa rất lớn đấy.

Nghĩ đến Dương Hữu Đức với bộ cảnh phục trên người, Đỗ Trung lại rùng mình, thanh tỉnh hoàn toàn.

La Tiểu Vi thuyết phục mãi mà chẳng thấy Đỗ Trung gật đầu. Cô ả tức đến nổ phổi, trong lòng càng xem thường.



Lá gan chuột nhắt!

Cô ả sợ dây dưa mãi khiến cho người khác phát hiện, đành để chuyện này sang một nên rồi nhỏ giọng: "Anh Trung... anh có thể cho em mượn ít lương thực không? Lương thực của em đã sắp hết rồi..."

Đỗ Trung nhăn nhó ra vẻ khó xử: "Nhưng mẹ anh nói, nếu em chưa đồng ý làm vợ anh thì anh không được động lương thực của gia đình.."

La Tiểu Vi cắn chặt răng cấm, giọng ỉu xìu, năn nỉ: "Anh giúp giúp em có được không? Em không biết tìm ai giúp cả, được không anh?"

Thấy Đỗ Trung vẫn đứng đó, cô ả sốt ruột, bèn tiến lên nắm tay gã: "Giúp em nha anh? Nha anh..."

Đầu của Đỗ Trung như nổ tung. Bàn tay mềm mại của La Tiểu Vi như nắm lấy cả sinh mệnh của gã.

"Em... em đừng có gấp... để anh nghĩ cách xem sao..."

La Tiểu Vi không hài lòng lắm, cô nàng nũng nịu: "Đừng lâu quá nha anh..."

Đỗ Trung gật đầu, mơ mơ màng màng trở về. La Tiểu Vi cũng chọn một con đường khác mà rời khỏi.

Dương Gia Nghi ngồi xổm lâu đến nỗi tê cả chân.

Cô:...

Cô không phải cố ý nghe lén mà. Không nghe thì thôi, cô không ngờ La Tiểu Vi lại ác độc đến mức này, biết rõ Đỗ Trung thích mình lại cố ý "làm mai" cho cô và Thái Hồng Loan.

Mục đích của cô ả quá rõ ràng.

Nói thật, từ lần gặp mặt đầu tiên, ân oán của bọn họ đã phát triển không ngừng, nhưng cô cho rằng đó đều là xích mích nhỏ giữa đám con gái với nhau, thuộc dạng lông gà vỏ tỏi. Ai mà ngờ La Tiểu Vi có thể vì vậy mà muốn huỷ hoại đời con gái của bọn cô.

Dương Gia Nghi nhăn mặt, xem ra phải nhắc nhở Thái Hồng Loan một chút.

Thời đại này con người ta rất bảo thủ, trai gái yêu đương mà nắm tay còn bị người nói ra nói vào. Nếu Đỗ Trung quyết ý dây dưa, dư luận chưa chắc sẽ không nghiêng về phía gã. Thanh danh con gái rất quan trọng.

Dù cô xem Đỗ Trung chưa có lá gan dám làm như vậy, nhưng chuyện tương lai ai biết trước được, huống hồ bên cạnh gã còn có La Tiểu Vi, cô ả này chắc chắn sẽ nói vun vào.

Quá độc ác!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.