Chương trước
Chương sau
Dương Gia Nghi bỏ đám nấm tai mèo vào sọt, trên lưng vác một bó củi to, chậm rãi ra bìa rừng.

Trên đường, đa số mọi người gặp cô đều sẽ lên tiếng hỏi thăm, cô cũng sẽ đáp lại từng người.

Cô gái nhỏ đã là danh nhân của thôn rồi. Hãy còn nhớ lúc phân lương, đội trưởng vừa gọi tên Dương Gia Nghi thì cả ngàn cặp mắt nhìn chăm chăm về phía mình làm cô hết hồn.

Nghĩ cũng đúng thôi, chuyện giết heo rừng bằng tay không quá ly kì, ai cũng muốn nhìn rõ mặt "nữ anh hùng" này.

Dương Gia Nghi vừa đi vừa dùng tinh thần lực tìm Thái Hồng Loan. Chuyện cảnh báo nên sớm không nên muộn. Cô không muôn vì sự chậm trễ của bản thân mà khiến Thái Hồng Loan gặp chuyện không may.

Cô nàng này tuy đanh đá nhưng khá đáng yêu, người như vậy xứng đáng được nâng niu chứ không phải rơi vào cái bẫy của kẻ xấu.

Nếu ở đây tìm không được, cô phải đến ký túc xá để tìm.

Cũng may, Dương Gia Nghi đi được một đoạn thì thấy ba người Thái Hồng Loan đang hì hục làm việc. Thái Hồng Loan đang ngắt lấy đám rau rừng gần đấy, còn Thái Hồng Cảnh và Trần Vệ Dân thì đang chặt nhỏ những cây củi to mà họ tim được.

Thái Hồng Loan phát hiện Dương Gia Nghi, cô nàng đứng lên định bước tới thì nghe thiếu nữ quát: "Đứng im!"



Tiếng hét làm nhóm ba người giật mình. Thái Hồng Loan như bị đứng hình, hai thiếu niên cũng hoang mang không kém.

Dương Gia Nghi lại không có thời gian để ý đến họ. Cô nhanh như chớp lấy cây dao chẻ củi từ sọt ra, ném thẳng về phía Thái Hồng Loan.

Cây dao làm bằng sắt, rất nặng, lao tới với tốc độc không tưởng, âm thanh như xé gió.

Bịch! Bịch! Keng!

Ba âm thanh vang lên liên tiếp. Cả đám quay đầu nhìn lại.

Ôi trời!

Một con rắn to bằng cổ tay, màu sắc sặc sỡ bị dao chém đứt đầu, đang nằm oằn mình trên mặt đất.

Nhìn cái đầu hình tam giác cộng thêm hai cái răng nanh thì biết đây là loại kịch độc rồi.

Mặt Thái Hồng Loan xanh trắng, tiếng thét chói tai bị đè trong cổ họng. Cô nàng run lẩy bẩy nhích từng bước chân ra khỏi chỗ đó.

Rõ ràng, nếu không có Dương Gia Nghi thì cô sẽ gặp nạn. Con rắn này mà cắn một cái... không biết cô có còn nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai hay không...

Thái Hồng Cảnh thấy em gái sợ hãi như vậy bèn tiến lên an ủi. Trần Vệ Dân cũng lúng ta lúng túng mà mở miệng.

"Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ..."

Họ quay sang nhìn Dương Gia Nghi với vẻ mặt cảm kích: "Cảm ơn cô."

"Không có gì."



Thiếu nữ bước lại gần chỗ con rắn, cô không dám chạm vào đầu nó. Nghe đồn, đầu rắn sau khi bị chặt còn có thể sống một thời gian, nếu vào lúc này mà đến gần thì sẽ bị nó cắn.

Dương Gia Nghi nhặt cây dao lên, đào một cái hố, rồi lấy cây khều thân và đầu con rắn xuống, sau đó lấp đất lại.

Cô cũng sợ rắn nha!

Với lại thứ này vừa nhìn liền biết có độc, không ăn được, vậy chôn cho rồi. Nếu không, lỡ đứa nhỏ nào thấy được mang đi nướng thì nguy.

Đừng xem thường sức hấp dẫn của thịt đối với con người, nhất là ở thời đại này.

Dương Gia Nghi xử lý xong con rắn, thấy Thái Hồng Loan đã không còn sợ nữa thì đi đến bên cạnh cô ấy.

Thiếu nữ dùng giọng nói vừa đủ bốn người nghe: "Sau này đi ra ngoài cẩn thận, đừng đi một mình, cẩn thận La Tiểu Vi."

Cô mặc kệ ba người này nghe hiểu hay không, nói xong lập tức quay người đi, muốn nhắc thì cô đã nhắc rồi, tin hay không thì tuỳ.

Cũng đừng yêu cầu cô kể rõ ngọn ngành, cô sẽ không làm. Đơn giản vì không có chứng cứ. Nếu có điện thoại hay máy ghi âm thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc cô chẳng có gì cả, đứng ra chỉ trích La Tiểu Vi sẽ dễ dàng khiến cô ả lật lọng.

Cô ả này tốt nhất là dừng tay ở đây. Nếu không, có lẽ cô phải nghĩ cách dời La Tiểu Vi ra khỏi thôn.

Có loại hàng xóm mang ác ý như vậy, muốn ăn ngon ngủ yên là điều không thể. Lúc nào cũng phải đề phòng, không biết phút giây nào sẽ bị cô ta hãm hại.

Đây không phải là cuộc sống mà cô muốn.

Thiếu nữ về tới nhà, mang chiến lợi phẩm từ không gian ra. Củi thì chất vào phòng chứa củi. Rau dại và nấm rửa sạch, mang ra nắng phơi khô.

Cô làm xong hết thảy thì đã là hai giờ chiều rồi, thảo nào cái bụng đang phản kháng ầm ĩ.

Từ lúc sức lực biến lớn, sức ăn của cô cũng nhiều lên. Một lần phải ăn gấp hai người bình thường mới cảm thấy no.

Bỗng nhiên thèm mì gói quá!

Cô gái nhỏ rửa tay thật sạch, vào siêu thị, mua một phần mì gói nấu sẵn và một ly trà sữa, ngồi dưới mái hiên bắt đầu ăn.

Lâu rồi không ăn mì gói nên vị ngon rất khó cưỡng lại.

Dương Gia Nghi ăn hết một phần vẫn chưa đã thèm, vậy là mua thêm một phần nữa rồi nhanh chóng ăn sạch. Vị chua và cay hoà quyện với nhau tạo nên sức hút vô đối.

Cốc trà sữa ngọt ngào, trân châu hơi dai. Thiếu nữ hút một hơi, mùi sữa tràn khắp khoang miệng.

Ngon tuyệt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.