Khi Tống Trừ Nhiên kéo Hàn Nguyệt chạy tới chỉ viện, Vinh Cẩm đang ở trong viện thêu áo. Trên bàn đá có nhiều loại vải dệt và vài món xiêm y nhỏ.
Thấy nàng tiến vào, Vinh Cẩm vội buông đồ, cười và vẫy tay gọi nàng.
Nàng chạy tới ngồi trước mặt Vinh Cẩm, cầm các loại xiêm y thêu trên bàn lên và tinh tế đánh giá.
Vinh Cẩm thêu rất khéo, những bông hoa và cây trúc trên xiêm y nhỏ đều rất sống động.
Nhiều ngày không gặp, hai chị em mở ra máy hát: “Sao thêu nhiều xiêm y vậy?”
Vinh Cẩm lại cầm lấy xiêm y đang thêu dở, cười nói: “Ngươi không ở đây, ta cả ngày ở trong phủ cũng không có gì làm, liền nghĩ thêu nhiều chút xiêm y, để khi hài tử sinh ra có thể mặc.”
Một người mẹ nhất định là lo lắng nhất về việc con mình có thể sinh ra bình an. Vinh Cẩm đang nỗ lực chuẩn bị, từ biểu hiện trên mặt nàng có thể thấy được nàng rất mong chờ đứa nhỏ này.
Tống Trừ Nhiên chỉnh lại đồ lót và đặt lên bàn đá: “Tiểu chất của ta thật có phúc, tương lai sinh ra liền có thể mặc những xiêm y đẹp như vậy.”
Vinh Cẩm cười khi nghe lời này, nhìn nàng trêu ghẹo: “Đợi ngươi sau này cùng điện hạ có hài tử, ta cũng sẽ thêu vài món cho hài tử của ngươi.”
Lời chưa dứt, vừa nói ra làm mặt Tống Trừ Nhiên đỏ bừng.
~Truyện được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-ga-cho-nam-phu-hung-ac/3627984/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.